"Không thể như thế được! Lập tức thông báo cho các bộ phận khác trực thuộc Ma Đô bày sẵn thế trận, chuẩn bị nghênh đón quân địch, nếu thả cho một con quái vật như vậy tiến vào thành phố, hậu quả ra sao… không phải chúng ta có thể gánh vác được đâu!" Một lão giả lập tức nổi giận truyền mệnh lệnh.
Duẫn Cầm vội vàng vươn tay, nhíu mày, nặng nề nói: "Tôi đã nói rồi! Trưởng quan! Đừng có làm ra hành động gì chọc giận vị Lâm Ân tiên sinh kia, cũng đừng có đề cao chính mình quá đáng, tự cho là chúng ta có thể tiến hành hạn chế hắn! Mệnh lệnh ngài vừa đưa ra quá mức nông cạn và vô trách nhiệm!"
Lão giả kia nổi giận nói: "Cô Duẫn Cầm. Đầu tiên, cô phải hiểu rằng, chúng ta cần duy trì sự ổn định cho xã hội, cho nên bất cứ nhân tố gì có khả năng gây nên khủng hoảng cho xã hội, lại rơi vào tình trạng mất khống chế, chúng ta đều không thể mặc kệ được!"
Duẫn Cầm cau mày, nói: "Tôi hiểu suy nghĩ của ngài, nhưng hiện giờ không phải thời điểm để tranh cãi, điều chúng ta cần phải quan tâm nhất hiện nay chính là..."
Cô ấy nói đến đây, chợt ngừng lại, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ: "Rốt cuộc, hắn muốn đi đâu?"