Trong nháy mắt kia, đột nhiên Lâm Ân đứng dậy, một quyền đánh nát cửa kính tàu.
Oanh!
Cùng với âm thanh thủy tinh vỡ toang, toàn bộ những hành khách trên tàu đều đổ dồn ánh mắt về phía này, vẻ mặt kinh ngạc không ngớt, hiển nhiên bọn họ còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Bạch Dật quá sợ hãi nói: "Đại ca! Anh muốn làm gì?"
Lâm Ân đạp một cước lên cửa kính tàu, ánh mắt ngưng trọng nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, bàn tay ấn chiếc mũ phớt cao xuống, thấp giọng nói: "Không cần biết như thế nào anh cũng phải qua đó nhìn xem, kể cả khi chỉ đủ thời gian liếc mắt nhìn một cái cũng được, bởi vì anh cũng thực sự không biết lần tiếp theo mình được triệu hồi đến đây là khi nào. Thật có lỗi Bạch Dật, anh muốn đi trước một bước, cám ơn cậu đã đi theo tới tận nơi này để giúp anh."