Sau khi liên tiếp kéo lại gần mình thêm mấy mét, bàn tay Lâm Ân lập tức chạm vào một bàn tay nhỏ nhắn trong suốt, lạnh lẽo vừa bị hắn kéo qua.
Đúng vậy, xúc cảm cũng giống y như thời điểm hắn có ý đồ xâm phạm tiểu thư con rối lúc trước.
Thật hiển nhiên, tiểu thư con rối đang ở ngay bên cạnh hắn, ở đầu bên kia của sợi tơ cũng đang quấn quanh ngón tay út của cô ấy.
Lâm Ân lập tức có một loại cảm giác đang nắm tay hai cô bé vô tư nhà bên đi dạo hội chùa như khi còn nhỏ, bởi vì sợ bị lạc mất, cho nên hắn đã cẩn thận buộc lên cổ tay mỗi cô một sợi dây thừng, chỉ cần túm một cái, mà nhóc con kia sẽ lạch bạch lạch bạch chạy tới cho hắn cắn một miếng kem que.
Lâm Ân ( ̄▽ ̄)/ vui vẻ nói: "Như vậy tôi cảm thấy yên tâm hơn nhiều rồi, tiểu thư con rối, chủ tớ một lòng, có thể phát huy ra lực lượng rất lớn!"