Bạch Dạ vô cùng phẫn nộ, ông ấy chợt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bốn phương tám hướng lại truyền đến giọng nói khàn khàn mà xa xôi của vị Thánh Đồ kia: "Bạch Dạ, cậu vốn là đứa học trò do tôi vất vả dẫn dắt, trong lòng cậu một mực ẩn chứa phẩm cách và tín niệm lớn lao. Cậu cũng luôn là người làm tôi khâm phục."
"Nhưng Bạch Dạ à, ở bên trong thế giới hắc ám này, lấy đâu ra một nơi nào là chính nghĩa?"
"Sau khi cậu biết được chân tướng mọi chuyện rồi, cậu sẽ cảm thấy loại lý niệm kia cực kỳ hư vô mờ mịt, thậm chí nó còn nực cười tới mức giống như một tầng cửa sổ bằng giấy có thể tùy ý chọc phá đi vậy."
"Mà chỉ có hỗn loạn và vặn vẹo, mới là bản chất chân chính của thế giới này."
Trong nháy mắt sau đó, phía trên mảnh sơn cốc ngay trước mặt bọn họ, chợt xuất hiện từng bóng người đeo chiếc mặt nạ con quạ màu trắng.