Mấy phút đồng hồ sau.
Bên trong một căn phòng nào đó thuộc thành nguyền, Lâm Ân chậm rãi ngưng thần, mở to mắt, bình tâm tĩnh khí, dồn khí đan điền, thở sâu một hơi, sau đó hắn nghiêm túc nhìn bình thánh huyết trong tay, nói: "Quả nhiên… chủ mẫu vẫn rất yêu thương ta. Thật cảm động, ngài lại thực sự tặng cho đứa học trò đáng thương của ngài một bình thánh huyết!"
Nhưng hắn còn chưa nói xong, tay trái đã nâng lên, rồi lập tức nhéo khuôn mặt hắn một cái, dùng sức mà kéo cho nó biến dạng.
"Trái Trái ngươi kéo mặt ta làm gì? Đau quá nha! Dừng tay! Dừng tay mau!"
Trái Trái vừa kéo vừa hét lớn: "Thứ vô đạo đức! Thứ hoàn toàn không có một chút đạo đức nào! Ta đã nghi ngờ rồi mà, không biết cái đầu ngốc nghếch ngươi chạy qua nửa cái Thị Giới để làm cái gì, hoá ra là chuyên môn qua bên đó bán thảm! Quá tà ác! Ngươi quá tà ác rồi!"