Lúc ấy, Lâm Ân đã đi tới trước mặt gã, tuy trên mặt hắn tràn đầy ý cười chân thành, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được một mảnh lạnh lẽo ở trong đó.
"Dừng tay!!" Lai Ân hoảng sợ gào thét về phía hắn, nhưng đã quá muộn, ống tiêm trong tay Lâm Ân vừa “Ba” một tiếng, đâm thẳng vào cổ tay gã mà chẳng có bất cứ sự cố ngoài ý muốn nào xảy ra, thứ chất lỏng đang không ngừng nhúc nhích trong đó cũng lập tức bị đẩy vào mấy chục ml ngay dưới cái nhìn chăm chú đầy sợ hãi của gã.
Gần như trong nháy mắt sau đó, đầu óc của Lai Ân đã vang lên một tiếng nổ lớn, trực tiếp trở nên trống rỗng, sắc mặt càng tái nhợt vô cùng. Bởi vì gã cảm giác được, ngay tại khoảnh khắc tên Dạ Y kia tiêm thứ chất lỏng đang ngọ nguậy nọ vào tĩnh mạch của gã, gã đã rõ ràng cảm nhận được nó trực tiếp khuếch tán ra, rồi nhanh chóng ăn mòn máu thịt của mình rồi.
"A!!!" Kèm theo một tiếng kêu thảm thiết đầy hoảng sợ, cánh tay của Lai Ân lập tức sưng lên như một con hải sâm, thứ dược tề vừa được tiêm vào đanh nhanh chóng thay đổi cấu tạo máu thịt bên trong cơ thể gã.
Gã nhìn thấy cánh tay của mình không ngừng sưng lên, nhô ra, xuất hiện từng cái gai thịt có hình dạng như tai mèo hoặc là đại (beep)(beep), chúng không ngừng phát ra tiếng kêu meo meo bén nhọn, hệt như măng mọc sau mưa, không ngừng sinh trưởng trên cánh tay gã.