"Không có gì." Cao Dương nhanh chóng giấu đi sự không thoải mái của mình, bổ sung: "Nhìn khối rune này, ta nghĩ đến những khả năng trong thế giới sương mù, nên đã lơ đãng một chút." Kỳ Lân cười: "Cần xem thêm không?"
"Không cần nữa, cảm ơn." Cao Dương gật đầu.
Chỉ trong chớp mắt, khối rune trong tay Kỳ Lân biến mất.
Cao Dương vô cùng kinh ngạc: Đây rốt cuộc là năng lực gì? Có phải là thiên phú của Kỳ Lân không?
"Vậy thì, cuộc trò chuyện hôm nay đến đây thôi." Kỳ Lân đặt hai tay trở lại lên gậy, "Ta còn phải xử lý công việc nữa, ừm, không phải là tư vấn tâm lý, mà là việc của hiệp hội.”