Ánh mắt nữ tử lóe lên chờ mong, nàng cắn răng nói: “Không cần Ma Phí Tán, cứ làm luôn đi.”
Nói xong nàng cũng nhắm chặt mắt.
Lục Trường Sinh cũng không chần chờ, hắn cầm một con dao sắc bén lên, bắt đầu rạch mở những vết sẹo trên người nữ tử.
Trên người nữ tử có rất nhiều vết sẹo, sau khi rạch ra hết đầu nữ nử đã phủ kín mồ hôi lạnh, nhưng nàng vẫn cắn răng kiên trì như cũ, có thể thấy ý chí của nàng sắt đá tới nhường nào.
Lục Trường Sinh mất khoảng một canh giờ mới bôi hết Vô Ngân cao lên người nữ tử được.