"Thật là một tấm phù lục tinh diệu..."
Tôn Ngạo chắp tay đứng ở trong mưa, ngàn vạn mưa độc không thể đến gần hắn mảy may.
Nhìn vào lưới phù văn mạch lạc liên miên kéo dài phía chân trời, hắn không chút nào che dấu tán thưởng trong mắt mình.
Tuy cường độ phù này chỉ miễn cưỡng đạt tới lục phẩm, nhưng làn mưa bụi như gió xuân này lại vô thanh vô ý, dù trộn với độc đan bát phẩm này vẫn trường tồn như cũ, khiến cả hai không bị hao tổn mảy may.
Cũng chính bởi vì phù này liên miên không dứt, đất trời nơi đây phảng phất như hoá thành một cái lồng giam, không cách nào thoát ra được, tránh cũng không được.