Mây đen che trăng, gió chiều tại đây đi xa, tiếng gió phảng phất như đang rên rỉ.
Vào lúc này, trời đất phảng phất âm u hơn rất nhiều, dường như đang vì lão giả rời đi mà mặc niệm.
Cảm nhận được thân thể dần dần lạnh lẽo, Hà Bất Ngữ ánh mắt phức tạp, cuối cùng thở dài một tiếng.
"Nếu sư huynh của ta biết Long Điểm Thương cứ vậy mà bỏ mình thì không biết sư huynh ta đang khóc hay cười nữa."
"Đã nhiều năm như vậy, hắn dồn hết sức lực muốn trước khi ngươi bước vào Chân Tổ, mắt thấy Nguyên Thần thứ hai của hắn được luyện thành, ngươi lại..."