Tuy nhiên Diệp Hiên cũng không có làm như vậy, bởi vì hắn không xác định Ninh Xuyên rốt cuộc có vấn đề hay không, giờ phút này Ninh Xuyên lấy ra Tiểu Đỉnh, rốt cục để cho Diệp Hiên khẳng định.
- Ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu.
Ninh Xuyên mạnh miệng như con vịt chết, đến thời khắc này, vẫn như cũ suy nghĩ phương pháp thoát khốn, càng nắm chặt tiểu đỉnh trong tay, cũng không có ý giao cho Diệp Hiên.
- Ngươi người này, dã tâm rất lớn, tâm tính thủ đoạn cũng rất giống ta khi còn trẻ, đáng tiếc ngươi lại không có tự biết, quên mình chỉ là một quân cờ, mà thân là quân cờ phải có giác ngộ của quân cờ.
Diệp Hiên lạnh lùng nói.