Một luồng kiếm khí đáng sợ tỏa ra, lấp đầy trời đất, sát khí tràn ngập như núi kêu biển gầm, như thiên băng địa liệt. Sáu người của U Viêm Môn vốn nghĩ đã tránh thoát được bàn tay khổng lồ của Cát Đông Húc, không ngờ rằng phía sau lại có ngập trời kiếm quang đuổi tới. Kiếm quang gào thét, phá vỡ bầu trời, băng lãnh kiếm khí xuyên thấu qua không khí, khiến họ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, lông tơ dựng đứng. Không kịp suy nghĩ, họ lập tức thôi động pháp bảo để đón đỡ kim sắc kiếm quang đang xé gió lao tới.
"Keng! Keng! Keng!" Tiếng kim loại va chạm liên tiếp vang lên.
Ngoại trừ Tây Môn Toại, kẻ đã dùng một chiếc xương đầu long tộc để cắn chặt kiếm quang, không ngừng phun ra bích hỏa để ngăn cản, năm người còn lại không thể chịu nổi uy lực của kiếm quang kim sắc. Pháp bảo của họ hoặc rơi khỏi bầu trời, hoặc bị chém đứt ngay tại chỗ.
Kim sắc kiếm quang không dừng lại mà tiếp tục xuyên phá không gian, trong nháy mắt đã đâm xuyên qua ngực năm người không còn pháp bảo ngăn cản.
"A!" Tiếng kêu thảm thiết vang lên tứ phía, năm người rơi xuống đất.