Khi thân thể Hắc Diêm bỗng nhiên cao lớn, tay phải còn lại của hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh đao gãy màu đen dài bốn trăm mét. Nếu thanh đao này còn nguyên vẹn, có lẽ sẽ dài đến sáu, bảy trăm mét.
Đây là một thanh thần đao thực sự, không phải do Tiên lực tạo ra.
Một luồng khí tức hung hãn từ thanh đao gãy phát ra, trong nháy mắt quét qua cả không gian, khiến cho người ta cảm thấy lỗ chân lông đều run rẩy, như thể trước mắt họ là một hung thú tuyệt thế đang gào thét.
"Thần binh!" Đôi mắt Cát Đông Húc lập tức co lại, tay nâng lên, ngưng trọng nhìn Hắc Diêm.
"Ngươi quả có nhãn lực, nhận ra đây là thần binh. Không sai, đây là thần binh mà ta đã giấu kín nhiều năm, đến nay chưa ai biết, kể cả đệ tử thân tín nhất Xích Bạch. Không ngờ hôm nay các ngươi lại buộc ta phải dùng đến thanh thần binh này." Hắc Diêm vuốt ve đao gãy, như thể nó là tình nhân của hắn.