"Lần này tới đây, đa phần đều là kiêu tử của các tộc, môn phái, ai cũng tự phụ thiên phú bất phàm, thực lực mạnh mẽ, nhưng có mấy ai như Cát thiếu gia, nhìn thấu sự tình." Đỗ quản sự tán thưởng.
Cát Đông Húc chỉ cười, không khách khí khiêm tốn. Thực tế, hắn không biết giải thích với Đỗ quản sự ra sao. Đến từ Địa Cầu, hắn từng trải qua vô số hiểm nguy để bước tới đây. Trên vai hắn còn gánh vác hưng vong của môn phái và bảo hộ người thân, làm sao lại có thể tranh giành ngây thơ như vậy?
Không ngừng có người từ trong thành bay ra, tiến về phía thông đạo. Bóng người dần dần thưa thớt hơn so với lúc ban đầu.
"Đỗ quản sự, xin từ biệt, cảm tạ ngài đã chăm sóc chúng ta trên đường!" Cát Đông Húc cúi đầu nói, Liễu Linh cũng vội vàng cúi chào.
"Cát thiếu gia, thất tiểu thư khách khí rồi, chúc hai vị đoạt được cơ duyên và bình an trở về!" Đỗ quản sự chắp tay đáp lễ, chúc phúc từ đáy lòng. Trong nhóm mười hai người hộ tống của Liễu Hoàng gia, chỉ có Cát Đông Húc và Liễu Linh khách khí cảm tạ, làm sao Đỗ quản sự không động lòng?