Hai năm sau, người đầu tiên tìm được mảnh vỡ Đạo chủng không phải là Liễu Linh, mà lại là Nguyên Huyền. Đó là một cấm địa đầy kiếm quang ngập trời, kiếm mang sắc bén phảng phất như cắt không gian thành vô số mảnh vỡ. Không chỉ vậy, một loại kiếm ý vô cùng sắc bén, uy nghiêm như ngày, khuấy động cả thiên địa, khiến bất kỳ ai đứng trước kiếm ý này, dù chưa chiến, cũng đã khiếp sợ đến vỡ mật.
Kiếm ý ấy cuối cùng hiển lộ thành một thanh thanh sắc cự kiếm, trực chỉ lên thương khung, dường như muốn phá vỡ cả thiên địa để tiêu dao ngoài cửu thiên.
"Đây là mảnh vỡ Đạo chủng của Trường Mi lão tổ!" Nguyên Huyền run rẩy không ngừng, dù tâm chí kiên định như hắn cũng không tránh khỏi kích động, khiến thanh âm phát run.
"Ha ha, đúng là trời giúp đại ca!" Cát Đông Húc cười lớn khi thấy Nguyên Huyền cuối cùng cũng gặp được mảnh vỡ Đạo chủng của mình, sau đó thả ra tám tôn Thiên Thi.
"Thanh tràng!" Cát Đông Húc thản nhiên ra lệnh, giọng nói đầy hùng bá chi thế không nói nên lời.