"Không có gì bất ngờ khi ngươi lại không dám tiết lộ điều gì! Nếu thông tin về Ngũ Hành Càn Khôn Thạch này bị rò rỉ, ngay cả Đạo Chủ cũng sẽ truy sát ngươi." Một trong lục nữ kinh hoàng lo lắng nói.
"Đúng vậy, thất phu vô tội, nhưnh mang ngọc có tội! Ngũ Hành Càn Khôn Thạch một khi phát triển thành một đại thế giới, người sở hữu nó sẽ là chúa tể của một thế giới. Ngươi nghĩ mà xem, bảo vật này có giá trị như thế nào, ai có thể không động lòng? Hơn nữa, kẻ thù của sư phụ ta là một Đạo Chủ vô cùng lợi hại, hắn đã phát hiện Ngũ Hành Càn Khôn Thạch vẫn còn ở Cửu Thiên Giới và chắc chắn luôn chú ý đến. Cho nên, chừng nào tu vi của ta chưa đạt tới Đạo Chủ cảnh, ta không thể tùy tiện sử dụng Ngũ Hành Càn Khôn Thạch. Nếu lộ ra khí tức, kẻ thù phát giác, chúng ta sẽ lập tức gặp đại họa." Cát Đông Húc nói với vẻ nghiêm trọng.
"Đông Húc, ngươi nhất định phải tiếp tục giữ kín bí mật này. Càng ít người biết càng an toàn." Liễu Giai Dao nghiêm nghị nói.
"Ta biết, nhưng các ngươi là thê tử của ta, chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói với các ngươi. Ta không nỡ xa rời các ngươi mãi." Cát Đông Húc đáp.
"Nhưng giờ chúng ta biết rồi, dù luôn cẩn thận đề phòng, cũng không tránh khỏi có lúc sơ hở, vô tình lỡ miệng hoặc để lộ điều gì." Các nàng vừa cảm động vừa lo lắng nói.