"Tiền bối có thể lưu thi thể của Thôn Thiên cho vãn bối được không?" Cát Đông Húc không trả lời mà đưa ra thỉnh cầu.
"Ngươi sẽ không định luyện Thôn Thiên thành cương thi chứ?" Liễu Hoàng nghe vậy liền kinh ngạc hỏi.
"Thôn Thiên là thượng phẩm Đạo Tiên, vãn bối nào có bản lĩnh luyện hắn thành cương thi!" Cát Đông Húc vội vàng trả lời.
"Ha ha, vậy thì tốt, nếu ngươi thực sự có loại bản lĩnh đó, thì quá mức biến thái rồi!" Liễu Hoàng thở phào nhẹ nhõm, cười lớn rồi nói tiếp: "Mạng của ta đều do ngươi cứu, Thôn Thiên cũng do ngươi giết, nên thi thể của hắn và tất cả những gì hắn mang theo tự nhiên là thuộc về ngươi. Huống hồ, ngươi còn gọi ta là tiền bối, ta làm sao có thể tranh giành những thứ này với ngươi?"
"Đa tạ tiền bối." Cát Đông Húc mừng rỡ khi thấy Liễu Hoàng đồng ý.