"Ngươi chịu trách nhiệm lớn trong cái chết của Liễu Hoàng và Liễu Linh. Thay vì tự trách, ngươi lại trắng trợn cướp đoạt chiến lợi phẩm của họ. Ngươi còn dám nói thi thể đó không có tác dụng với Liễu Hoàng gia! Theo cách nghĩ của ngươi, ta hỏi ngươi, phải chăng tất cả các gia tộc không có Đạo Tiên đều không xứng giữ đồ tốt? Ngươi sẽ đi cướp của tất cả bọn họ sao?" Liễu Túc tức giận chất vấn, sát khí trên người bùng lên, một bóng Chu Tước hiện ra sau lưng hắn, tỏa ra khí tức hung dữ.
Bóng Chu Tước đó có đôi mắt phun lửa, cánh giương rộng, như muốn nhào tới nuốt chửng Liễu Ốc.
"Với tâm địa rắn rết như ngươi, giữ ngươi lại có ích gì?" Liễu Túc càng nói càng tức giận, Chu Tước sau lưng phát ra một tiếng kêu bén nhọn, giương cánh bay lên, kéo theo liệt diễm bốc cháy.
"Túc chủ tha mạng! Ta không dám nữa, lần sau cũng không dám nữa!" Liễu Ốc quỳ xuống, mặt đầy hoảng sợ. Còn Liễu Hôi, từ sớm đã rút lui sang một bên, cả người run rẩy.
"Túc chủ bớt giận, giết Liễu Ốc chỉ khiến chúng ta mất đi một đại tướng. Giờ ma loạn đang tăng lên, ta nghĩ nên để hắn lập công chuộc tội." Chấp pháp trưởng lão bước lên, cố khuyên nhủ.