"Trận chiến này, chưởng giáo lão gia chỉ một kiếm đã chặt đứt hai tay Phạm Hiên, đệ tử nghĩ rằng Phạm Hải chắc chắn sẽ phái kim cương hộ pháp thống quân đến đây để công phá Giang Nam Đảo."
"Kim cương hộ pháp!" Đôi mắt Nguyên Huyền lóe lên tia sáng sắc bén, sau đó bỗng nhiên quay sang Cát Đông Húc nói: "Nếu Phạm Hải không đích thân tới, thì chưởng giáo ngươi cũng không cần xuất thủ. Trận chiến này hãy để vi huynh lo. Tất nhiên, binh tướng của ngươi cần phải phân phối nhiều thêm cho ta. Binh mã Đại Phạm Sơn quả thật rất mạnh, một triệu Thiên long quân cộng với trăm vị Vạn phu trưởng, tương đương với hơn hai trăm vị Đạo Tiên. Nhưng dù sao, họ không thể dốc toàn bộ lực lượng, những Vạn phu trưởng đó cũng chỉ là Đạo Tiên tầm thường, không đáng sợ."
"Đúng vậy, không phải vạn bất đắc dĩ, Đông Húc vẫn nên ẩn giấu tài năng, không bại lộ thực lực chân chính mới là thượng sách. Chỉ tiếc rằng ta không có duyên tham gia vào trận chiến này." Dương Ngân Hậu nói với giọng tiếc nuối.
"Ha ha, Dương lão đệ, ngươi đã trải qua hơn mười nghìn năm chinh chiến tại Lưu Minh Đạo, vẫn còn chưa đủ sao?" Nguyên Huyền cười nói.
"Nguyên Huyền huynh, ngươi đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ. Mấy năm nay ta nam chinh bắc chiến đều bị bó tay bó chân, làm sao có thể so sánh với một đại chiến như vậy? Hơn nữa, Mộ Dung và những người khác giờ đã trưởng thành, ngay cả Thập Bát Thái tử cũng phải kém hơn bọn họ một chút. Về sau, chỉ sợ đến cơ hội bó tay bó chân cũng không còn đến phiên ta." Dương Ngân Hậu lắc đầu nói.