Tuy nhiên, đám người xưa nay rất tôn kính và e ngại Chu Tước thủy tổ. Chu Tước thủy tổ chưa mở miệng, bọn họ nào dám chỉ vì một lời của Cát Đông Húc mà ngồi xuống. Ngoại trừ Liễu Linh rất tự nhiên ngồi xuống, những người khác đều nhìn về phía Chu Tước thủy tổ.
"Nhìn cái gì nữa? Đông Húc đã bảo các ngươi ngồi, thì các ngươi mau tìm chỗ mà ngồi xuống đi." Chu Tước thủy tổ giận dữ nói.
Nghe vậy, đám người Tỉnh Túc mới chịu ngồi xuống, nhưng trong lòng họ vẫn cảm thấy sự tủi thân không nói nên lời. Từ bao giờ Nam Minh Cung lại để một kẻ ngoại lai, hơn nữa là người trẻ tuổi như Cát Đông Húc, định đoạt thế này!
"Đại kiếp đang tới gần. Mỗi lần đại kiếp đến, Thiên đạo đều phải trấn áp và tiêu diệt một số Đạo Chủ mới chịu dừng tay. Ta đã trải qua hai lần thiên kiếp, mà người xưa vẫn nói 'quá tam ba bận', lần này nguy cơ đối với ta là rất lớn." Chu Tước thủy tổ nói, khi thấy mọi người đã ngồi xuống, sắc mặt của hắn dần dần trở nên nghiêm trọng và căng thẳng.
"Cung chủ đạo pháp vô biên, tất nhiên có thể bình an vượt qua kiếp nạn này, còn càng thu được tiêu dao."