Q6 - CHƯƠNG 018: BIẾN CỐ BẤT NGỜ. (2)
Vương Lão Thiên thở dài ngồi xuống, hơi hối hận chưa cân nhắc kỹ đã dùng thủ pháp quen thuộc, giờ gặp phải đá tảng rồi: “ Tiểu huynh đệ, cậu lấy gì để cược?”
“ A, tôi sơ xuất mất rồi, hình như là chẳng có gì để cược.” Dư Tội à một tiếng như mới nhớ ra:
“ Không phải cậu đùa chúng tôi chứ? Hai người không mang một xu, ví đi trộm, phỉnh cũng trộm ...” Vương Lão Thiên lạnh mặt hỏi, song hai người cổ quái tới mức độ này rõ ràng không đơn giản:
“ Chơi lớn một chút, tôi không có thói quen vác theo cả bao tiền, nhưng tôi không ngại vác đi cả bao tiền.”