Q4 - CHƯƠNG 178: TRÁI TIM ĐẶT Ở ĐÂU. (1)
“ Mày vẫn biết khóc cơ à?” Dư Tội chưa tha, chưa hả, tiếp tục chửi mắng: “ Mày khóc cái gì thế, mày lại giả vờ đấy à? Mày cầm tiền mồ hôi xương máu của cha mẹ mày ở ngoài tiêu diêu bằng đấy năm cơ mà, lúc tiêu tiền mày có nghĩ tới cha mẹ mày không? Cha mày bị bắt giam, mẹ mày đi cầu xin, đi kiện cáo khắp nơi, mày có thèm quan tâm không? ... Có phải là mày đang đợi ngày nào đó cha mẹ nhắm mắt xuôi tay còn để tiền lại cho thằng súc sinh như mày không? Năm xưa mà mày bị bắn, bây giờ chắc là một trang hảo hán rồi, nhưng mày sống như con súc sinh, mày định để cha mẹ mày mang tội nghiệt của mày chết không nhắm mắt à?”
Vũ Tiểu Lỗi khóc lạc cả giọng, khóc nhũn người, cổ họng chỉ phát ra được tiếng nốc liên hồi, ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Dư Tội, như cầu xin y đừng nói nữa.
Dư Tội tóm cổ áo kéo hắn từ trong góc phòng ra, kéo tới bên cửa sổ, mở hết cỡ: “ Cửa mở rồi, tao sẽ không cho ai cản mày đâu, thằng chó, mày nhảy cho tao, tao chỉ cần cái xác mày đem về là đủ hoàn thành nhiệm vụ rồi, cái thứ như mày chết đi cho mọi người thanh thản, mày ở trong tù chỉ làm khổ cha mẹ mày đi thăm hỏi … nhảy đi thằng chó, mày chết luôn đi cho tao.”
Câu này không phải nói đùa, muốn nói độ điên thì làm sao so nổi với Dư Tội, có điều không ai can y, vì nhìn ra, đã khóc tới mức này rồi, lại ôm ảnh thế kia, trong lòng còn nhiều quyến luyến, làm sao nỡ bỏ đi.