Q6 - CHƯƠNG 038: NHIỆM VỤ ĐẶC THÙ. (1)
Roẹt, dây khóa kéo xuống, thò ra một cánh tay như ngó sen, trời đã sáng hẳn, hôm nay thời tiết tốt, ánh mặt trời lặng lẽ leo lên nóc lều, người bên trong thò đầu ra, thoáng hiện thân thể trắng như ngọc, khoác lên áo ngủ lụa, ngáp dài vào phòng vệ sinh.
Tuy không phải lễ kim phong ngọc lộ (thất tịch), nhưng là một đêm tương phùng, Lật Nhã Phương ngáp ngắn ngáp dài dùng nước lạnh rửa mặt, súc miệng, chỉnh lại mái tóc rối, thói quen dậy sớm tạo thành nhiều năm, ít vì việc gì mà làm loạn quy luật đó, nhưng hai lần liền vì cùng một người mà bị làm loạn.
Cô cười khúc khích, sờ vết hôn còn hiện rõ ràng trên chiếc cổ trắng ngần, đúng là đồ lưu manh trong lưu manh, điên lên chẳng có giới hạn gì, hạ thể vẫn còn nhâm nhẩm đau, ở trong phòng tắm hơi nước nghi ngút rất lâu mới ra, sấy khô tóc, đột nhiên nhớ ra một việc, lạch bạch dép lê chạy ra: “ Bảo bối, 8 giờ anh phải tập hợp mà, 7 giờ hơn rồi đấy.”
“ Thôi chết, hỏng rồi.” Trong lều một người trần truồng lao ra, sau đó nhìn thấy Lật Nhã Phương mặc áo choàng ngủ, vội vàng quay về, chớp mắt mặc tạm cái quần cộc, lao thẳng vào phòng vệ sinh: