Q7 - CHƯƠNG 075: DƯ TỘI NHẬN TỘI. (3)
Cố Mộng Liễu đúng là không biết chuyện đối phương, hai người rất hợp nhau, bất kể là trước kia làm thám tử hay giờ làm cảnh sát.
“ Cha anh là cảnh sát, ông hi sinh khi chấp hành nhiệm vụ, mẹ anh cải giá bỏ anh lại.” Thiệu Soái vừa kể một cái Cố Mộng Liễu ngừng khóc, khuôn mặt già trước tuổi của hắn không thấy vui buồn gì mấy nữa: “ Anh hận cha, anh hận cả mẹ, một chết một bỏ đi, vứt bỏ anh ... Nhưng giờ anh không nghĩ thế nữa, đôi khi họ có cái khó mà người làm con không hiểu, có điều bỏ lại người thân, hắn là thống khổ tan nát cõi lòng rồi. Họ sinh ra nuôi nấng anh lên người không dễ, chúng ta làm con không có quyền hận họ, yêu cầu họ phải thế này thế kia ... Họ cũng có cái khó của họ, chắc chắn không muốn nhìn em thế này đâu, hiểu không?”
“ Hiểu.” Cố Mộng Liễu là cô gái kiên cường nếu không gia đình gặp biến cố như vậy đã sa ngã lâu rồi:
“ Vậy đừng đau lòng, đợi mẹ em ra thì cười lên, thật, nghĩ một ngày em cùng mẹ đón cha em ra, cả nhà đoàn viên sẽ hành phúc thế nào.”