TRUYỆN FULL

[Dịch] Đừng Gọi Tôi Là Ác Ma

Chương 46: Hoạt động nghĩa công đại hình tập thể hiến ái tâm? (2)

“Các ngươi muốn bắt ai?”

“Còn dám nhúc nhích, tất cả đều phải chết!”

Mấy tên Võ giả Gien kia mặt trắng bệch, kinh hãi nhìn Dạ Nguyệt.

Nữ nhân này rốt cuộc là Võ giả Gien cấp bậc nào?

Giờ khắc này, An Ninh và các đại nương đều trợn mắt há hốc mồm, cô nương này lợi hại thật.

Nàng thật sự là bằng hữu của Tiểu Kiệt tới sao?

Mặt gã nam nhân phốp pháp cũng trắng bệch, đụng phải thiết bản rồi sao? Tên tiểu tử nghèo đó mà cũng có quan hệ thế này?

“Ngươi… ngươi lăn lộn ở đâu? Tập đoàn Sơn Hà nghe qua chưa? Tốt nhất là ngươi…”

Dạ Nguyệt nheo mắt: “Ngươi hỏi ta lăn lộn ở đâu sao?”

“Đội trưởng đội ba Trấn Ma Tư, ngươi nói xem ta lăn lộn ở đâu?”

Nói xong, trực tiếp trình ra thẻ chứng nhận thân phận.

Đầu óc gã nam nhân phốp pháp nổ oành một tiếng, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm.

Trấn Ma Tư?

Thế lực nhà mình dù có mạnh mẽ đến đâu cũng không dám đọ sức với tổ chức chính phủ, đặc biệt là Trấn Ma Tư với quyền hạn cực lớn?

Tên tiểu tử đó mà cũng có quan hệ với người của Trấn Ma Tư sao?

Sắc mặt Dạ Nguyệt sa sầm xuống: “Giữa khu dân cư, ban ngày ban mặt tụ tập đánh nhau, ẩu đả, có ý đồ phá hoại tài sản công dân, lại có cả Võ giả Gien nhúng tay vào?”

“Các ngươi đều muốn vào Trị An Thính ăn cơm tù hết rồi phải không?”

Gã nam nhân phốp pháp run lẩy bẩy:

“Không… không có, sao có thể, bọn ta là… là tới để cải tạo, sơn sửa lại cho cư dân và cửa hàng cũ!”

"Các ngươi còn mang theo gậy bóng chày, ống thép, dao rựa?"

(⌒?⌒;)? "A a... A a a, không không không, đây là... là để nhặt rác, dọn cỏ, làm sạch môi trường khu dân cư, sở dĩ nửa đêm mới đến là vì sợ quấy rầy đến việc kinh doanh, nghỉ ngơi của cư dân thôi mà…”

Dạ Nguyệt lạnh mặt nói: "Ngươi cho ta mù sao? Thanh thiên bạch nhật, giữa ban ngày ban mặt, coi thường luật pháp Đại Hạ, còn chuyện gì mà các ngươi không dám làm?"

Ngay lúc này, chỉ thấy Nhậm Kiệt đen mặt, từ phía sau đám tay sai đi tới, lạnh lùng liếc qua phú thái nam nhân.

Tiến lên một cước đá văng cáng của hắn, giẫm lên mặt hắn mà đi qua.

Phú thái nam nhân đau đến run rẩy, giận cũng không dám giận.

Nhậm Kiệt nhìn Dạ Nguyệt, có chút bất lực nói:

"Cái kia ~ Đêm hôm khuya khoắt, cũng không thể xem là thanh thiên bạch nhật…”

Dạ Nguyệt đỏ mặt:

"Không… Không quan trọng, ta thấy Sơn Hà tập đoàn cần phải điều tra cho rõ mới được!"

Phú thái nam nhân triệt để luống cuống, nếu vì chuyện này chọc phải người của Trấn Ma Ti, lão cha có thể đánh chết hắn.

"Đừng… Đừng mà? Xin tha cho ta…"

Chỉ thấy Nhậm Kiệt đi đến trước mặt Dạ Nguyệt, nhướng mày nói:

(??~??) "Đợi ta bao lâu rồi?"

Dạ Nguyệt cười nói: "Lâu lắm rồi… Nể mặt chút nha? Chúng ta nói chuyện?"

Ý nghĩ của nàng rất đơn giản, chạy được hòa thượng chạy không được miếu, Nhậm Kiệt thế nào cũng phải về nhà.

Nhậm Kiệt thở dài, chạy là chạy không thoát rồi.

"Vậy nói chuyện đi, An Ninh a di, ta lập tức quay lại, người cùng Yêu Yêu ngủ trước đi ạ ~"

Giờ phút này, An Ninh cùng Đào Yêu Yêu, kể cả các đại nương đều đang khiếp sợ, vẫn chưa hoàn hồn.

Tiểu Kiệt vậy mà quen cả người của Trấn Ma Ti?

Đó chính là Trấn Ma Ti a.

Dạ Nguyệt mừng rỡ, nắm chặt cổ tay Nhậm Kiệt.

"Đi với ta!"

Vừa nói vừa quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Tốt nhất là các ngươi nói thật!"

Dạ Nguyệt nói xong liền kéo Nhậm Kiệt chạy mất.

Nam nhân to béo nằm sấp trên đất, trên mặt in dấu giày đen sì, quát: "Còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau làm việc đi?"

Thế là, một màn quái dị cứ thế mà diễn ra.

Giữa đêm khuya… một đám nam nhân mặc tây trang, đeo kính đen, xăm trổ đầy mình, bắt đầu cầm đại đao, khom lưng nhổ cỏ, xách thùng sơn hóa thân thành thợ sơn tường, gậy bóng chày ống thép cũng biến thành gậy bới rác…

Một cuộc hoạt động lao động công ích tập thể quy mô lớn, cứ thế mà hừng hực khí thế triển khai.