Tống Thi Nghi thức dậy vào lúc bảy giờ. Cô đi tắm rửa trước, sấy khô tóc, sau đó uống một ly sữa bò ấm, rồi bắt đầu đọc bản ghi nhớ trên điện thoại di động.
Bất kể ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chứng mất trí nhớ sẽ luôn xóa sạch trí nhớ của cô đúng giờ, khiến cô chỉ nhớ được những gì đã xảy ra trước mười bốn tuổi.
Có người nói, trí nhớ quá tốt là một loại gánh nặng.
Nhưng đối Tống Thi Nghi mà nói, không ngừng quên đi cũng là một loại tiếc nuối.
Cô luôn tỉnh dậy trong sự trống rỗng, sau đó mơ mơ hồ hồ, phát hiện chính mình trong gương bỗng nhiên đã trưởng thành. Như thể chỉ qua một đêm cô đã bước sang tuổi hai mươi.