Lưu Trường vừa tới trước vương cung, giáp sĩ từ bốn phương tám hướng kéo tới, y tuốt kiếm ra, giáo úy suất lĩnh giáp sĩ vội hô lên:" Đại vương."
"Ngươi dám tới gần năm mươi bước, quả nhân băm cái đầu ngươi."
"Lui tám mươi bước!" Giáp úy nhìn Lưu Trường sát khí đằng đằng thì quát to:
Lưu Trường gật đầu hài lòng, đi vào trong vương cung, chợt nghe bên trong có tiếng gào.
"Tên ác nhân!"
"Ta phải giết ngươi."
Lưu Trường mặt lãnh khốc đi tới, chỉ thấy mấy chục giáp sĩ vây kín Loan Bố, mà người đang chửi mắng Loan Bố là Lưu Tương, tay còn cầm kiếm.
"Ngươi muốn giết ai?" Lưu Trường hỏi:
Mọi người quay đầu lại, vừa thấy Lưu Trường, mặt Lưu Tương biến sắc, giận mà không dám nói:" Trọng phụ, vì sao không tha ..."
"Ta hỏi ngươi muốn giết ai?"
Lưu Trường đã tên giáp sĩ chắn đường ngã lăn quay, sải bước tới trước mặt Lưu Tương, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm, bộ dạng hung thần ác sát, Lưu Tương khiếp sợ lùi lại.
"Quả nhân hạ lệnh giết người đây, ngươi muốn báo thù à? Nào, cầm kiếm lên, một chiêu thôi, chỉ cần một chiêu ngươi không chết, quả nhân sẽ đi tế bái Tứ Quân, thế nào?"
"Một chiêu là đủ, cầm kiếm lên!"
Lưu Trường quát một tiếng, Lưu Tương sợ hãi ném khiếm đi, bật khóc.
"Khóc à? Ngươi khóc cái gì?" Lưu Trường chộp cổ hắn kéo về phía mình:" Nên khóc phải là cách tính nước Tề mới đúng, cữu phụ ngươi bức tử bao người rồi? Những người đó không có cữu phụ à? Bọn họ có thể chết, còn cữu phụ ngươi không thể chết, bọn họ đáng chôn bừa bãi trong đất hoang à?
"Ngươi ở trong vương cung trị quốc, không nghe thấy tiếng khóc bên ngoài à? Nếu ngươi không nghe thấy, quả nhân để ngươi nghe, đem tiếng khóc bên ngoài vào vương cung cho ngươi nghe."
Nói rồi đẩy mạnh, Lưu Tương ngã ra đất, che mặt khóc.
Lưu Trường đi tới thượng vị, nhìn người dưới quyền:" Loan Bố nghe lệnh."
"Có thần!" Loan Bố quỳ một gối:
"Lập tức điều động giáp sĩ, giết toàn bộ người liên quan của Tứ gia, phàm kẻ câu kết với Tứ gia, ức hiếp bách tính, từ quốc tướng tới quan lại, không tha một ai, giết cho quả nhân, lấy đầu cảnh cáo thiên hạ."
"Vâng!"
Loan Bố đứng dậy định đi, Lưu Phì nhào tới trước Lưu Trường toàn thân máu me:" Trường đệ, không thể lạm sát, Tứ Quân đã chết, nhi tử hắn đã chết, tha cho tộc nhân của hắn đi, dựa theo luật trừng trị, không thể lạm sát."
Lần này Lưu Trường không động lòng nữa:" Hynh trưởng đừng nghĩ tới giải cứu đám đại thần đó, nghĩ cách cứu mình đi. Bọn chúng làm ác không phải chỉ một sớm một chiều."
"Chuyện cưỡng ép bán đất, ép chết bách tính đã xuất hiện sáu năm trước, đã tra ra tội chứng. Khi đó quốc tướng tấu lên, Tề vương lấy lý do vu cáo áp xuống. Tề vương, ngươi không phân thị phi, bao che gian tặc, họa hại bách tính, tội không thể tha."
Mọi người choáng váng, Lưu Phì thẫn thờ nhìn đệ đệ.
"Tề vương đại tội, vốn phải xử tử, niệm tình tuổi cao, tha cho tội chết, phế vương vị giam trong vương cung."
"Tề thái tử Lưu Tương, bất chấp tính mạng bách tính, cầu xin cho gian tặc, không đáng làm quân chủ!"
“Chuyện đất Tề tạm do triều đình phụ trách, đợi thái tử thay đổi, khi nào biết hiền từ, mới lập Tề vương."
Lưu Trường lớn tiếng tuyên bố mệnh lệnh long trời lở đất, chỉ một câu phế ca ca của mình, chuyện Lữ hậu không làm được, Lưu Trường làm được.
Đừng nói người khác, lúc này tới Loan Bố cũng kinh ngạc nhìn đại vương của mình, hắn là người hiểu rõ nhất Lưu Trường yêu quý các huynh trưởng ra sao, nhất là Tề vương. Vì chênh lệch tuổi tác, Lương vương Triệu vương sủng ái Lưu Trường như đệ đệ, bệ hạ sủng ái Lưu Trường như nhi tử, còn Lưu Phì coi Lưu Trường như tôn tử ... Nói thế tuy không thích hợp, nhưng biểu đạt rõ tình cảm khác nhau.
Đại vương nhà mình vì Tề vương có thể liều mình, nhưng đại vương lại phế Tề vương.
Đó là trưởng tử của Cao hoàng đế.
Mọi người bàng hoàng, bao gồm cả quốc tướng không hề có cảm giác tồn tại Tào Quật, lúc này Tào Quật mới nói được một câu:" Đại vương, chuyện phế vương không phải cứ như thế là có thể ..."
"Còn ngươi!"" Lưu Trường phẫn nộ chỉ hắn:" Là quốc tướng không phát hiện ra gian tặc, không phò tá được quân vương, không trị được nước, vậy ngươi còn có tác dụng gì?
"Người đâu! Trói kẻ này lại, áp tải về Trường An xử lý."
Giáp sĩ tức thì khống chế Tào Quần, Tào Quật không phản kháng, hồn xiêu phách lạc.
Lưu Trường thậm chí không nhìn Tề vương thêm cái nào, phất tay:" Loan Bố, đem chiếu lệnh của quả nhân truyền cho quần thần nước Tề, bảo họ tới bái kiến."
Rất nhanh cha con Tề vương bị giáp sĩ đưa vào phòng trong, Lưu Trường hoàn toàn chiếm lĩnh nơi này, các đại thần nước Tề nơm nớp lo sợ tới Vương cung.
Khi Loan Bố tuyên đọc chỉ lệnh của Đường vương, phản ứng đầu tiên của họ là, vị đại vương này điên rồi. Phế thân ca ca của mình, bắt đại cữu ca của mình, không phải điên thì là gì?
Nhưng bọn họ không dám phản kháng tên điên đo, biểu thị phục tùng.
Lưu Trường liền sai trung úy Ngụy Báo tạm thời giúp Loan Bố phụ trách chuyện nước Tề, cảnh cáo quần thần một phen mới bảo họ đi.
Khi tất cả đi tồi, Lưu Trường rời thượng vị.
Y đi tới trước cửa phòng trong, nhìn một lượt đi ra ... Lát sau lại tới, rồi lại đi, mày nhíu chặt không biết nghĩ gì.
"Đại vương." Một cận thị đột nhiên đi ra, rụt rè gọi:
"Chuyện gì?"
"Tề vương ... À, gia chủ tiểu nhân mời ngài vào."
Trong phòng chỉ có một mình Lưu Phì, vừa có người rửa ráy cho hắn, máu đã lau hết, nhưng mặt hắn càng thêm nhợt nhạt, hô hấp cũng yếu ớt.
"Đại ca." Lưu Trường mắt đỏ hoe, đưa tay ra nắm bàn tay gầy khô nhăn nheo của Lưu Phì:
Lưu Phì nghiêng đầu sang nhìn Lưu Trường.
"Đại ca, đệ phải giết, không giết không được ... Phải để tất cả chư hầu vương, quan lại hào tộc thiên hạ phải sợ hãi, có như thế mới bảo vệ được chúng sinh thiên hạ ... Thiên hạ này do a phụ để lại cho chúng ta."
"Trường ..." Lưu Phì gọi nhỏ:
"Đại ca, nếu huynh giận cứ chửi mắng đệ đi, nhưng đệ không thay đổi chiếu lệnh đâu."
"Trường ... Đệ làm đúng ... Rất tốt ... Ta không bằng đệ." Chuyện hôm nay làm Lưu Phì càng thêm yêu ớt, dùng hết sức nắm tay Lưu Trường, an ủi:" Đừng áy náy, đệ làm đúng ... Kiên trì ... Khụ, khụ ..."
"Đừng khóc, ta sắp đi gặp a phụ rồi ... Ta sẽ nói với a phụ, Trường không làm a phụ thất vọng ..."
Lưu Phì chưa nói hết đã ngủ thiếp đi, Lưu Trường đứng dậy đắp chăn cho hắn, đi ra dặn cận thị chăm sóc đại ca cho tốt, không được cho quá nhiều người tới quấy nhiễu.
Cô độc ngồi trong đại điện trống vắng, Lưu Trường nhìn quanh, không muốn ở nơi này, thay y phục, lấy cung tiễn rời vương cung. Khi Lưu Trường vừa cưỡi ngựa đi ra ngoài thì thấy mấy đứa bé quanh quẩn cách không xa.
Y cười vẫy tay, mấy đứa bé chạy tới, tuổi chúng còn rất nhỏ, một trong số đó là đệ đệ người ngã xuống kia.
"Đại vương .. Đại ca cháu tỉnh rồi, nếu không có đại vương ... Bọn cháu đã mất đi đại ca."
"Bọn cháu không có gì tặng ngài ... Chỉ có thể bái tạ ân đức ngài."
Mấy đứa trẻ con vô cùng kích động, vô cùng vui sướng bái tạ.
Lưu Trường không xuống ngựa, kiêu ngạo nói:" Tỉnh rồi thì đừng thừa lời nữa, đi chiếu cố đại ca của các ngươi đi, chớ quấy rầy quả nhân đi săn."
"Vâng!" Mấy đứa bé hô to chạy đi:
Lưu Trường chợt gọi:" Này!"
"Đại vương có gì sai bảo?"
"Chiếu cố tốt cho đại ca của các ngươi."
"Vâng!"
Đứa bé gật mạnh đầu, đột nhiên nó phát hiện trên mặt đại vương tựa hồ có nước mắt, nó lắc đầu, đại vương cường đại như thế sao lại khóc chứ?
Nhất định là mình nhìn nhầm rồi.
....
Vì tiến độ hơi chậm nên mình rủ được một bác nữa dịch với mình, mai sẽ bắt đầu tới lượt bác ấy đăng, có thêm người phụ nên mấy hôm nay mình mới dám bung chương dự phòng thế đó.