TRUYỆN FULL

[Dịch] Gia Phụ Hán Cao Tổ

Chương 764: Tới lúc quần hiền báo đáp Loan Bố rồi.

"Khửa khửa khửa ...."

Trong Hậu Đức Điện. Lưu Trường che mặt, đang mò mẫm khắp nơi, Phàn Khanh và Ung Nga thì ra sức né tránh, phát ra tiếng cười giòn tan. Lưu Trường nhào tới mấy lần đều không bắt được, các nàng né rất nhanh. Y thình lình đổi hướng, ôm được một người.

"Ha ha ha, bắt được rồi nhé."

Lưu Trường cười lớn kéo vải trắng ra, không ngờ nhìn thấy Xu a mẫu mặt mày nghiêm túc, nụ cười tan biến.

"Khụ, hoàng hậu, nàng xem, đây là vải trắng mà Ba Thục đưa tới, nghe nói là sản phẩm mới nhất do máy dệt làm ra, trẫm kiểm tra chất lượng của nó ...."

Ung Nga và Phàn Khanh ngó nghiêng xung quanh, vờ như không có chuyện gì xảy ra.

"Bệ hạ, không phải thiếp ngăn chàng chơi, nhưng nay trong hoàng cung không chỉ có mỗi chúng ta nữa, có cả nhi tức của chàng. Bệ hạ không sợ nó nghe thấy à?" Tào Xu nghiêm mặt nói:

Sau khi Thuần Vu Ý rời đi, Thuần Vu Đề Oanh được thái hậu đón tới hoàng cung, không dám để nàng ở ngoài, nói là không an toàn. Thực ra là đề phòng trộm, thứ này nguy hiểm lắm, hơi chút là leo tường .... Xảy ra chuyện gì là sự cố lớn, vì ổn thỏa đã đón Đề Oánh tới bên thái hậu.

Sự thực chứng minh thái hậu suy tính sâu xa, thằng nhãi An mặt dày tới nói, Trường An trị an rất tốt, không cần vào hoàng cung, huống hồ họ chưa thành gia thất, làm thế là không hợp lễ nghi.

Thậm chí hắn xúi Thân Đồ Gia nói chuyện này, khuyên thái hậu, Thân Đồ Gia đâu ngốc, không nhảy hố.

Lưu An cuối cùng đành sai Mao Trường đi nói, thế là Mao Trường đành mang cái mông vừa lành đi khuyên, ăn thêm trận đòn nữa.

Mức độ bi thảm tới Lữ Sản nhìn mà thương.

Lưu Trường cười ha hả kéo Tào Xu ngồi xuống:" Hoàng hậu không phải ra ngoài làm việc rồi sao, sao về sớm thế, không đi thêm vài ngày à?"

Tào Xu lườm y:" Thiếp đi chúc thọ cho lão mẫu của Loan công, cần gì đi vài ngày."

"À, đúng, phải phải, có thuận lợi không? Lão nhân gia có khỏe không?"

"Lão nhân gia thì khỏe, chỉ là nhi tử của Loan công phóng xe bên ngoài, bị bắt vào đình úy, Loan công không nói gì hết. May có Tuyên Mạc Như kịp thời cứu ra."

"Ha ha ha, không sao, không sao, tới lúc quần hiền báo đáp Loan Bố rồi."

………….

Xe ngựa dừng bên ruộng, Trương Thương chăm chú nhìn phương xa.

Hiện là lúc vụ mùa bận rộn, cả Đại Hán hối hả tham gia canh tác, đây là vụ xuân đầu tiên sau khi Trương Thương tiếp nhận, nửa năm trước do đám Lưu Kính lo liệu. Từ năm nay trở đi, chuyện rơi cả vào tay ông.

Phía xa là con người cần cù đang qua lại, có thể thấy trâu đi chầm chậm, nhưng Trương Thương nhíu chặt mày.

Bệ hạ chỉ định ra kế hoạch vĩ đại, còn người thực sự đi làm là ông, Trương Thương gặp phải áp lực chưa từng có.

Trải qua gần một năm chuẩn bị, vụ xuân năm nay có thể nói là đã dốc toàn lực, lượng lớn nông cụ làm bằng sắt, rất nhiều kỹ thuật nông nghiệp mới rồi chính sách hỗ trợ. Cỗ xe ngựa vụ xuân đã khởi động, ngựa được ăn no cỏ tươi, giờ là lúc xông vào chiến trường, tốc độ không được như Trương Thương kỳ vọng.

"Trương công, thật tốt, như thế thịnh thế trong lời bệ hạ e là không lâu nữa sẽ xuất hiện."

Đám quan viên đứng bên cạnh Trương Thương nhìn khung cảnh này, cười hài lòng.

Thực ra trừ Trương Thương thì các đại thần đều rất lạc quan, hiếm khi mà toàn triều đồng lòng làm một việc như thế. Nay Đại Hán coi hưng nông là mục tiêu hàng đầu, hết thảy phục vụ cho nông nghiệp.

Điều này còn khiến Trương Thương áp lực hơn, khó khăn lắm mới đoàn kết triều đình làm một dồn sức về một hướng.

Trương Thương rất lo, nếu chuyện không như ý muốn, tốn công tốn sức không nói làm gì, sợ là sợ Đại Hán từ đó mất đấu chí, mất lòng tin quay lại đấu đá nhau. Muốn khơi lên làn sóng quyết tâm thứ hai rất khó khăn.

"Ừm, nhất định có thu hoạch."

Trương Thương gật đầu khẳng định với đàm quan viên phía sau, khi bọn họ hân hoan reo hò, ông lại suy tư, rốt cuộc mình còn chuyện gì chưa làm? Hay nên làm gì nữa?

Khi Trương Thương về tới phủ của mình, trông ông có chút tiều tụy, không để ý tới đám mỹ nhân ra đón, có chút thất thần về thư phòng.

Trương Thương chuẩn bị xem đống tấu chương nhiều như núi thì có gia thần đi vào, báo:" Gia chủ, Phần Âm hầu Chu Xương bái kiến.

Nghe thấy cái tên này Trương Thương chỉ thấy đắng mồm, đến thật đúng lúc, có phải là thấy mình ít việc quá không?

"Cho ông ấy vào ... Thôi, để ta tự ra đón."

Chu Xương sớm không còn khí thế năm xưa, sau một cơn bệnh nặng, ông không thể tự đi lại, người run run như chẳng còn sống bao lâu, ai nhìn cũng thấy sợ. Tuổi ông ta còn nhiều hơn Trương Thương.

Đúng như Trương Thương nghĩ, sắc mặt Chu Xương chẳng dễ coi, ông ta bái kiến chỉ hừ lạnh, sai người dìu mình vào thư phòng. Trương Thương không trách tội, hai người ngồi ở thư phòng, Chu Xương liền đuổi người đi.

"Trương tướng thời gian qua tận tùy cần củ, chỉ cho Đại Hán một con đường rộng lớn khang trang, chẳng biết thu hoạch năm nay có làm thiên hạ hài lòng không?"

Trương Thương nói thật:" Ta cũng không biết."

"Đây là lý do ta bảo ông không thích hợp làm quốc tướng, nếu ông còn nói không biết thì thiên hạ làm sao tin? Ông biết làm quốc tướng quan trọng nhất là gì không?

"Ta không biết."

Chu Xương thấy Trương Thương đáp nhanh như thế thì bật cười:" Thực ra quan trọng nhất là lừa người."

"Lừa?"

"Đúng, đầu tiên là lừa mình, sau đó là lừa thiên tử, rồi lừa quần thần."

Trương Thương cả kinh:" Ông nói cái gì thế?"

"Luận tới xử trí chính vụ, ta không bằng ông, nhưng quyền thuật triều đường, ông kém xa ta. Chỉ biết làm việc là không đủ, phải biết nói, biết người ta muốn nghe cái gì, chuyện này phải dựa vào lĩnh ngộ. Đáng tiếc, ông không thích qua lại với người khác, càng không thích tốn công sức vào việc này, có điều giờ học chưa muộn."

Xưa nay trên triều Chu Xương có danh quân tử, Trương Thương không ngờ rằng có một ngày ông ta tới tìm mình, dạy mình làm sao đi lừa người ta.

"Ta ở trong phủ, sai người đọc báo cho ta nghe, mọi người đều đang thảo luận vụ nông năm nay, ông nhất định đang rất áp lực, không biết đối diện với nhiệt tình của thiên hạ ra sao chứ gì?"

"Đại Hán rốt cuộc thế nào, ta biết, năm ngoái ông thu được không ít thành quả, năm nay dù hơn, e chẳng hơn là bao. Chuyện nông điền, không phải một sớm một chiều mà thành, ông lại miêu tả tương lai quá đẹp rồi."

Đây cũng chính là vấn đề mà Trương Thương lo lắng.

"Ông phải biết thiên tử muốn gì, quần thần muốn gì, cùng một việc, chỉ cần cách nói khác nhau, có thể khiến trên dưới hài lòng ... "

Trương Thương chăm chú lắng nghe Chu Xương truyền thù kinh nghiệm, nhưng điều Chu Xương nói, chỉ cần nói qua là ông ta hiểu thấu rồi, chỉ là không hiểu vì sao Chu Xương lại tới nói cho mình hững điều này.

Chu Xương vẫn hết sức nghiêm túc nói:" Thời gian của ta không còn nhiều nữa, ông có thành tựu hiếm có, mong ông mọi sự thuận lợi."

"Ta biết ông là người thực tế, ta phải nhắc ông một câu, triều đình ổn định mới là quan trọng nhất, đó là tiền đề mọi sự phát triển ... Khi ông gặp khó, hãy nói với bệ hạ."

"Bệ hạ nhìn như ngu ngốc, nhưng luôn có cách khác thường, ông không nên che giấu, có bệ hạ giúp, nhiều chuyện sẽ dễ giải quyết."

"Chính sách ta không giúp được gì ông, ông làm quá tốt, nhiều thứ ta không nghĩ ra ..."

Nói tới đó Chu Xương lớn tiếng gọi gia thần bên ngoài, đỡ mình đi.