"Hô ~~~~ Hô ~~~ Hô ~~~~~"
Tướng sĩ Nam quân không nhịn được, ngửa cổ hú hét, bọn họ không ngừng cầm vũ khí đập xuống đất, thình thịch thình thích, tiếng hô lớn hơn cả cuồng phong, sĩ khí dâng tràn, sứ giả mặt trắng bệch lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước.
Lưu Doanh đã thực sự không nói ra lời nữa, hắn nhìn Lưu Trường đứng trong gió ngạo nghễ ôm cờ, mắt đờ đẫn.
Thúc Tôn Thông rốt cuộc đã đọc xong chiếu lệnh, tuy căn bản chẳng ai nghe ông ta đọc cái gì, ánh mắt mọi người đều dừng trên người Lưu Trường. Cuồng phong vẫn thét gào, nhưng cột cờ trong tay Lưu Trường không lay động. Dù là Trần Bình cũng đờ người nhìn cảnh này, mồm lẩm bẩm:" Người an thiên hạ ..."
Nghi thức rốt cuộc kết thúc, bốn sĩ tốt đi tới, nhận cột cờ trong tay Lưu Trường, Lưu Trường đá đít tên cầm đầu:" Cái giá gỗ bao lâu chưa sửa rồi, hại ta đứng lâu như vậy?"
Giáp sĩ bị đá không giận, còn không ngừng xin lỗi.
Lưu Trường nghênh ngang đi về bên Lưu Doanh, Lưu Doanh hiển nhiên vẫn còn khiếp sợ:" Đây, đây là cái dũng của Bá Vương ..."
Lưu Trường cười lớn, quay ngoắt sang sứ giả:" Nghe nói Nam Việt vương thích võ, sau này có cơ hội, ta tới Nam Việt uống rượu, tỷ võ với ông ấy."
Sứ thần sắc mặt nhợt nhạt, cười gượng gạo.
Khi Lưu Trường rời hoàng cung, gặp được đại thần, không ai dám vô lễ với nó, dù là đại thần thường ngày nghiêm khắc với nó cũng hết sức cung kính, không ngừng hành lễ. Lưu Trường cười không khép miệng lại được:" Không cần đa lễ."
Nói câu này cơ mà nó lại đi chậm lại, để mình "tình cờ" gặp các vị đại thần.
Thúc Tôn Thông ngăn Lưu Trường lại.
"Đại vương!"
Lưu Trường thấy ông ta định dùng đại lễ quỳ bái vội đỡ lên:" Ài, cần gì khách khí thế, sau này nếu còn chuyện tương tự cứ thoải mái tìm quả nhân.
"Đại vương, lần này nếu không có ngài, e là xảy ra chuyện lớn. Có điều thần còn một việc bẩm báo đại vương."
"Nói đi, chuyện gì?"
"Bệ hạ ngày nay chìm đắm trong tửu sắc, thần nhiều phen khuyên can không được, giờ không muốn gặp thần nữa. Bệ hạ không được khỏe mạnh như đại vương, để lâu e xảy ra chuyện, bệ hạ sủng ái đại vương nhất, xin đại vương khuyên can bệ hạ ... Không thể tiếp tục thế này nữa, hôm nay cờ đổ là cảnh báo." Thúc Tôn Thông mắt đỏ hoe, ông ta đúng là rất lo sức khỏe Lưu Doanh:
"Ừm, được, ta sẽ khuyên can."
Lưu Trường đổi hướng, không ra ngoài cùng chơi nữa, quay lại Tuyên Thất Điện.
Lúc này thiên tử đang tình tứ với hoàng hậu, thấy Lưu Trường tới, hoàng hậu vội đứng lên, ngồi một bên. Lưu Doanh cười xấu hổ, đứa đệ đệ này cái gì cũng tốt, chỉ là không thích bẩm báo, cứ xông bừa vào.
Quãng thời gian này, quan hệ giữa Lữ hậu và Lưu Doanh, cùng cả Tào hoàng hậu đều rất vi diệu.
Thái độ của Lữ hậu với Lưu Doanh đại khái "Cho ngươi cơ hội cũng vô dụng."
Lữ hậu thực sự vì Lưu Doanh làm rất nhiều việc, từ khi Lưu Bang giá băng, Lữ hậu, thậm chí Lưu Trường, quần thần đều muốn nhanh chóng lập nên uy nghiêm cho vị đế vương này, để hắn kế thừa đại thống, cai trị thiên hạ. Nhưng Lưu Doanh làm không ít người thất vọng.
Lưu Trường chẳng sao cả, sẵn lòng làm bạn huynh trưởng, vô số lần giúp hắn thay đổi, giúp hắn trưởng thành. Nhưng Lữ hậu thì khác, sự dung thứ của bà có hạn, bà để thứ ưng khuyển như Tuyên Nghĩa theo Lưu Doanh, giúp hắn lập nên Tú y sứ giả, còn để Vương Lăng nhiều lần mạo phạm mình làm quốc tướng.
Nhưng sự thực chứng minh, dù giúp đỡ bao nhiêu chăng nữa, Lưu Doanh vẫn không thể quản thúc đường quần thần. Vương Lăng nóng lòng diệt trừ Lữ thị, thiên tử không biết gì, Vương Lăng công khai đòi thái hậu rời hoàng cung, Lưu Doanh không phản ứng. Khi hai bên trở mặt, Lữ hậu dùng tốc độ nhanh nhất giết một đám đại thần, bãi miễn Vương Lăng, diệt trừ thế lực của ông ta trong quân, Lưu Doanh vẫn không biết.
Sự kiện này làm Lữ hậu vô cùng phẫn nộ, Tuyên Nghĩa làm cái gì, Tú y sứ giả ngươi không dùng à? Ngoại thích của ngươi đâu? Ngươi định để đệ đệ cả đời làm cha ngươi à?
Trong cơn giận, Lữ hậu đã thu lại toàn bộ quyền lực, Lưu Doanh hoàn toàn bị gạt bên lề.
Lữ hậu tuy quyết định tự mình nuôi dưỡng trưởng tôn, nhưng bà không có thủ đoạn gì quá mức với Tào hoàng hậu, bà lôi kéo Tào Quật, trọng dụng lại Tào Tham, Chu Bột, thậm chí thanh trừ hậu phi đối đầu với hoàng hậu.
Lưu Doanh không phải người có dã tâm, hắn chẳng qua muốn chứng minh bản thân, không muốn để a mẫu quá vất vả. Sau khi Lữ hậu chấp chính, hắn ra ngoài vài lần, nhìn cảnh tượng Trường An cảm khái "trẫm kém xa thái hậu." Hắn là người lương thiện đơn giản, không có quá nhiều tâm tư.
Về phần Tào hoàng hậu, nàng quyết đoán quy thuận thái hậu, kiên định đứng bên bà. Thái hậu thấy vậy cũng thi thoảng cho Lưu Trường đem trưởng tôn về gặp nàng, cải thiện quan hệ bà tức.
Lưu Doanh vẫy tay gọi:" Trường đệ, mau lại đây."
"May mà có hổ con nhà ta, hoàng hậu nàng không biết, khi đó trẫm không biết nói gì, Trường thực sự làm trẫm quá kiêu ngạo. Khi đó trẫm hận không thể nắm tay đệ ấy, đi khắp nơi nói với mọi người, đây là đệ đệ của trẫm."
"Trường đệ nhà ta có cái dũng của Hạng Vũ."
Lưu Doanh vui lắm, cứ như người nâng được cột cờ chính là hắn vậy.
Từ nhỏ tới lớn Lưu Doanh đều là thế, hắn không ghét ai cả, nhất là người thân, đám đệ đệ có được thành tựu, hắn luôn là người vui nhất.
Lưu Trường nhìn Lưu Doanh vui vẻ như thế, vậy mà mắt đỏ hoe.
Lưu Doanh tức thì luống cuống, vội vàng lau nước mắt cho Lưu Trường:" Trường đệ, đừng khóc! Xảy ra chuyện gì, ai bắt nạt đệ! Ai?"
Cho dù bây giờ Lưu Trường có thể dùng một tay nâng Lưu Doanh lên ném xuống đất, nhưng trong mắt hắn, Lưu Trường tự hồ vẫn là ấu đệ cần mình bảo vệ.
"Nhị ca ... A phụ không còn nữa ...Tứ ca, ngũ ca, lục ca tới phong quốc cả rồi ... Nay trong hoàng cung chỉ còn vài người chúng ta ... Huynh suốt ngày nát rượu, chơi bời ... Huynh xem mặt huynh, nhìn thân thể huynh đi, ốm yếu thành thế này rồi ... Huynh muốn bỏ đệ mà đi à?"
Lưu Doanh lặng người, nhất thời không biết nói làm sao:" Trẫm, sẽ không ..."
"Ta sẽ trông chừng bệ hạ ... Trường đệ, đệ đừng lo, sẽ không như thế nữa." Tào hoàng hậu bấy giờ mới lên tiếng, thường ngày nàng không thể nói thế, nếu không sẽ có hiềm nghi ghen tuông, nàng là mẫu nghi thiên hạ, sao có thể ghen tuông? Nhưng Lưu Trường nói thế, nàng có cớ rồi.
Lưu Doanh ngây ra hồi lâu rồi gật đầu:" Trường đệ, trẫm sai rồi ... Không nên như thế."
Lưu Trường cũng biết Lưu Doanh dùng tửu sắc để bản thân quên đi, hắn không có dã tâm, nhưng dù sao hắn là hoàng đế.
Lưu Trường chân thành nói:" Nhị ca, sau này a mẫu xử lý tấu biểu, huynh có thời gian thì mượn xem. Đệ nhớ, khi đệ còn nhỏ, muốn khai khoáng, mọi người đều nghĩ đệ không làm được, chỉ có huynh tin đệ ... Đệ kể với huynh, nói a mẫu không tin đệ. Huynh bảo đệ, muốn được người khác tin tưởng, phải không ngừng nâng cao năng lực bản thân, chứng minh mình làm được."
"Lời của huynh trưởng, đệ luôn ghi nhớ trong lòng."
Lưu Doanh hổ thẹn lẩm bẩm:" Được, sau này trẫm sẽ mượn đọc."
"Nhị ca cũng có thể thường xuyên ra ngoài, tuần thị các nơi, cũng có thể giống a phụ, thường bái phỏng đại thần, trò chuyện với họ ... Nhị ca, a mẫu chưa bao giờ ghét huynh, huynh đã lâu lắm rồi không đi thăm a mẫu. A mẫu luôn ngây ra nhìn Tường, thi thoảng gọi nhầm tên huynh ... Huynh không nên làm a mẫu thương tâm, a mẫu cũng có tuổi rồi, tóc bạc rồi đó ...”
Lưu Doanh mắt ươn ướt, đứng dậy run run đi ra ngoài.
Hoàng hậu đang định đứng lên, Lưu Trường lắc đầu, nàng ngồi xuống nhìn Lưu Doanh đi.
"Trường đệ, may nhờ có đệ." Hoàng hậu lau nước mắt:" May còn có đệ ... Nếu không, ta không biết phải làm sao, bệ hạ không nghe ta."
"Tẩu, rất nhiều chuyện nói ra là ổn thôi."
"Nghe nói hôm nay đệ dựng cờ ở điện Trường Tín, làm Nam Việt khiếp đảm."
Lưu Trường cười ha hả:" Ha ha ha, Nam Việt vương là cái gì, ông ta tuy ở Nam Việt, nhưng tông tộc ở đất Triệu, chọc giận chúng ta, đệ đào mộ tổ của ông ta."
Tào hoàng hậu cuống lên:" Không được, sao có thể dụng vào mộ tổ tiên người ta, đây không phải là lời của bậc quân vương."
"Sư phụ đệ nói, đối với kẻ địch, không được có chút thương xót nào, cũng không cần đạo nghĩa gì hết."
Tào hoàng hậu chần chừ chốc lát, nói nhỏ:" Nam Việt vương là người Triệu thị ... Chân Định, Triệu Chân Định đấy."
Lưu Trường suýt mắc nghẹn:" À, quả nhân nhớ ra rồi ... Không đào được, không đào được."
.............. .............