"Vì sao đột nhiên mở triều nghị?"
"Không phải chưa tới ngày à?"
Quần thần từ trên xe ngựa đi xuống, tụ tập một chỗ, nghi hoặc hòi. Vào thời Cao hoàng đế, ông rất ghét triều nghị, bình thường coi triều nghị thành yến tiệc, hơi một chút là lấy rượu thịt ra ăn uống cùng huynh đệ. Về sau Thúc Tôn Thông nhiều lần can thiệp, lại thêm loại lỗ mãng như Phàn Khoái uống say, trên triều nghị ôm cổ Lưu Bang không buông, còn thiếu chút nữa đánh nhau với Chu Bột, Lưu Bang mới ý thức được làm thế không xong, tức khắc lệnh Thúc Thông đặt ra lễ nghi triều nghị nghiêm ngặt.
Bao gồm bắt đầu lúc nào, kết thúc lúc nào, vào thế nào, ra thế nào đều có quy định ghi chép rõ ràng, đồng thời đã dùng nhiều năm. Sau khi Thúc Tôn Thông phụ trách chuyện này thì triều nghị mới dần giống triều nghị, Phàn Khoái không dám gọi đại ca nữa.
Đương nhiên chỗ riêng tư bày tiệc thì Lưu Bang vẫn để họ thoải mái, thậm chí có yến tiệc vì tranh luận thịt cho nên làm thế nào mà đánh nhau với Phàn Khoái. Cao hoàng đế đương nhiên không đánh nổi Phàn Khoái, may có đám vũ tướng thiên vị ấn Phàn Khoái xuống, Cao hoàng đế mới không bị thua thiệt.
Thời đại đó qua rồi, bệ hạ hiện giờ là người ôn hòa, hơn nữa quy củ, dù triều nghị hay gia yến, đều không để xuất hiện trò hề như Cao hoàng đế.
Đột nhiên triệu tập quần thần thế này làm mọi người suy đoán, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
Vương Điềm Khải đứng cách đó không, không trò chuyện với quần thần, đây là cái khó của đình úy, người làm vị trí này không thể quá thân cận với đồng liêu. Tuyên Nghĩa trước kia và Vương Điềm Khải hiện nay đều là thế, chỉ khác là Tuyên Nghĩa tôn thờ luật, Vương Điềm Khải tôn thờ thái hậu.
Vương Điềm Khải quá thân với Lữ gia, là chí giao của Kiến Thành hầu, cả vị trí này đều do thái hậu an bài.
Quần thần cũng không thích thân thiết với ông ta, vậy mà Lưu Kính lại cười khà khà đi tới:" Vương đình úy."
"Lưu công!"
"Không biết trong Trường An có xảy ra chuyện gì lớn không?"
"Không có."
"Vậy thì lạ, ta thấy quan lại đình úy bôn ba khắp nơi, còn tưởng là có chuyện gì lớn."
Vương Điềm Khải nghiêm mặt:" Đình úy lúc nào cũng bận rộn, không chỉ hôm nay."
"Đúng thế, Vương đình úy cũng vất vả, ngoài thì phục vụ quân vương, ở nhà phục vụ ái thê."
"Ông!"
Lưu Kính cười to xoay người đi.
Quần thần tới mỗi lúc một đông, mọi người đều thảo luận rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đám đông vây quanh Chu Xương, so với Trần Bình thì quan hệ giữa Chu Xương với quần thần càng tốt hơn, tuy ông ta là người cương liệt, nhưng không bao giờ che giấu gì, có sao nói đó.
"Đường vương vừa mới về chưa lâu bệ hạ đột nhiên triệu tập chúng ta, chuyện này nhất định liên quan tới Đường vương." Có đại thần gợi chuyện:
Chu Xương cau mày:" Vị đại vương này không biết lại gây họa gì, từ nhỏ đã không chịu yên, năm xưa Cao hoàng đế muốn phong y tới nước Đường thì ta đã không đồng ý ..."
Ông ta quần thần không dám phụ họa.
Trước kia khi quần thần khuyên gián, thường lấy Tần vương tàn bạo ra làm ví dụ, mở mồm ra là: Thần nghe nói Tần vương thế nọ thế kia. Mấy đời Tần vương bị coi là điển hình xấu khuyên gián quân vương. Nhưng sau khi Đường vương lớn lên, bọn họ mở miệng ra thành: Thần nghe nói Đường vương ...
So với vị Đường vương này, mấy đời Tần vương đều thành người hiền hòa bổn phận.
Dù sao năm xưa Tuân Tử tới nước Tần, Tần vương còn cung kính gặp ông ta, sau đó lại tiễn đi. Nếu Tuân Tử bây giờ mà còn tới nước Đường, đoán chừng chỉ có đi không về, dù Tần vương cũng không tới mức như thế.
Lại nói chuyện Đường vương làm, người ta thì đao không chém người già yếu, y chuyên chém người già yếu, rõ ràng có sức mạnh của Hạng vũ, nhưng cứ chọn người già yếu để đánh .... Dù đánh Hung Nô đều chọn bộ lạc vài trăm người tấn công.
Nếu là hành vi cá nhân thì đã đành, nhưng ngay cả nước Đường cũng dần phát triển giống với Đường vương, vị đại vương này dốc sức vào binh sự, quanh năm phái bách tính đi lao dịch, lạm dụng khốc hình, xa rời hiền thần gần tiểu nhân, tự ý lập luật riêng, ẩu đả thiên sứ ... Thực sự còn Tần vương hơn Tần vương.
Nhưng Đường vương càng hung ác thì quần thần càng không dám mắng y.
Bọn họ chỉ dám chỉ trích bệ hạ, nói hắn quản giáo không nghiêm thôi, dù sao bệ hạ là người tốt mà.
Bên cạnh Trần Bình không có ai cả, quần thần luôn cho rằng ông ta cùng phe với Đường vương, huống hồ các lão thần dần ra đi, người dám bắt chuyện với ông ta thực sự không còn vài người nữa. Khi Trần Bình đang khép mắt dưỡng thần thì chợt có người gọi:" Trần hầu!"
Trần Bình mở mắt ra, trước mặt là một lão thần.
Người này tên Lệ Thương, người Trần Lưu, năm xưa cũng khởi nghĩa, sau theo Cao hoàng đế, chiến công hiển hách, chẳng kém đám Chu Bột, Hạ Hầu Anh ... Chỉ là tuổi quá cao, phải chống gậy mà đi, sức khỏe không tốt.
"Chuyện gì mà nhất định muốn ta cũng tới tham dự triều nghị." Vì sức khỏe không tốt, Lệ Thương nhiều lần không tham gia triều nghị, thiên tử biểu thị lý giải, vậy mà hôm nay lại triệu kiến ông ta, làm Lệ Thương khó hiểu:
Trần Bình chân thành nói:" Chẳng có chuyện gì lớn, ngài không xử lý chính vụ nữa thì theo bên ta, đừng nói gì cả."
"Được."
Tới giờ, cửa cung từ từ mở ra, Trần Bình và Chu Xương dẫn quần thần vào hoàng cung.
Hoàng cung hôm nay khác với mọi khi, giáp sĩ rất nhiều, làm quần thần càng tin, trong Trường An nhất định xảy ra chuyện lớn rồi. Trừ tên hỗn thế mà vương kia thì còn chuyện gì được nữa? Mọi người lắc đầu theo lễ chế đi vào Tuyên Thất Điện.
Thiên tử đã đợi bọn họ từ trước, chỉ là thiên tử lúc này trông không ổn.
Sau khi thái tử buông quyền cho thiên tử, thiên tử rất vui vẻ, làm việc rất tích cực, nhưng hôm nay thiên tử rất tiều tụy, hai mắt sưng đỏ, ngồi ở thượng vị thất thần, không biết nghĩ gì, quần thần bái kiến rồi mà không đứng dậy đáp lễ.
Thúc Tôn Thông vờ như không thấy hành vi không hợp lễ của thiên tử, gọi nhỏ:" Bệ hạ!"
Lưu Doanh giật mình, nhìn quần thần trước mặt:" Trẫm."
Hít sâu một hơi:" Trẫm gọi các khanh tới đây vì trẫm phạm sai lầm."
"Hệ hạ."
Quần thần tức thì quỳ bái, không biết xảy ra chuyện gì mà thiên tử nhận sai trước mặt quần thần, thiên tử làm sao si được? Sai là ở quần thần, vì thế mà bọn họ quỳ bái, lòng hoảng sợ, ngẫm lại chuyện mình làm thời gian qua, lại nghĩ xem có liên quan gì tới chuyện sắp tới không.
Thấy quần thần sợ hãi như thế, Lưu Doanh càng đau thương.
Trần Bình đã đem đầu đuôi câu chuyện nói với hắn rồi, phi tử của mình lại muốn giết đệ đệ mình, mình không biết gì cả, còn vô tình làm đồng phạm, đem chuyện cùng Trường đệ ra ngoài du ngoạn, ăn cơm đều nói. Tào hoàng hậu vì được rửa sạch tội mà khóc, còn trong lòng Lưu Doanh chỉ có tự trách.
Hắn muốn làm một hoàng đế tốt, muốn bảo vệ người thân của mình.
Chuyện chẳng như ý nguyện, Lưu Doanh ngày một thấy mình vô dụng, với người coi tình thân hơn hết thảy, hắn không hiểu, cũng không muốn hiểu chuyện như thế. Hắn chỉ thấy mình là hoàng đế vô dụng, liên lụy tới tất cả người mình coi trọng.
"Ngày hôm qua, trẫm ...."
"Ha ha ha, mở triều nghị sao không nói với quả nhân một tiếng."
Đột nhiên từ ngoài cửa truyền vào tiếng cười vang, quần thần quay đầu liền thấy Lưu Trương ngông nghênh đi vào trong điện, người mặc giáp, hông đeo kiếm. Giáp sĩ muốn ngăn cản, Lưu Trường vung tay đẩy ngã. Đường vương cùng hung cực ác bước vào điện nhìn đám đại thần trước mắt.
Lưu Doanh kinh ngạc nhìn y:" Trường đệ ... Đệ ..."
Lưu Trường khó chịu đẩy mấy đại thần trước mặt ra, đi tới bên Lưu Doanh đứng, ngạo nghễ nhìn quần thần phía dưới.
Hành vi này làm quần thần khiếp hãi, bọn họ mở to mắt nhìn Đường vương mặc giáp mang vũ khí, đứng bên cạnh thiên tử.