Năm 2022, tôi thực sự không biết phải hình dung năm này ra sao, trong năm này, tôi gần như thực hiện được toàn bộ mộng tưởng của mình. Tôi có gia đình, thành đại thần, vào học viện Lỗ Tấn bồi dưỡng, sống thành công chưa từng có ... theo lý mà nói, tôi phải vì năm này mà vui vẻ, nhưng tôi không cười ra được. Trong năm này, tôi mất bà ngoại, con bị bệnh nặng, ngày ngày bôn ba khắp nơi, cầu xin giúp đỡ, cuộc sống đảo lộn ngày đêm, gần như suy sụp.
Đây là một năm phức tạp, thay đổi tôi rất nhiều, không chỉ từ bên trong, còn từ cả bên ngoài. Tôi không còn là tên béo trước kia nữa ... trong một năm, tôi giảm từ 100 kg, nay chỉ còn 70 kg.
Nếu nghiêm túc mà đàm luận cái năm này, tôi có thể nói cả đêm, nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tôi không muốn nói tới chuyện riêng, vì hiềm nghi kể khổ, ảnh hưởng tới tâm tình đọc sách của mọi người.
Vậy đơn thuần nói về cuốn sách này đi.
Trong tác phẩm trước kia, tôi thích dùng bi kịch viết sách, giết nhân vật đủ mọi cách, khi đó tôi cho rằng, có thể khiến độc giả rơi lệ là thể hiện năng lực của tác giả, vì chỉ có tiểu thuyết bi kịch mới là cao cấp nhất, người ta không thích là vì trình độ chưa đủ thôi ... Đương nhiên, khi đó tôi còn rất trẻ, tuổi 20, luôn có chút bệnh thanh cao kiêu ngạo. Có tuổi rồi, trải qua nhiều việc rồi dần tỉnh ngộ ... làm độc giả cười kỳ thực còn khó hơn làm độc giả khóc, mà cuộc sống hiện thực vốn bi kịch khắp nơi rồi, cần gì dùng tiểu thuyết tổn thương độc giả nữa.