“Trời ơi, ngươi là chó sao, cũng ngửi được à?” Tô Mộc Nghiên ba phần ngạc nhiên bảy phần châm chọc.
Quán cà phê dưới lầu có một loại hương liệu rất đặc biệt, ngồi lâu trong đó thì trên người tự nhiên sẽ bám chút mùi.
“Ngươi!” Trần Dĩnh bị nàng mỉa mai, liền không biết nói gì thêm, nàng biết mình không nói lại được Tô Mộc Nghiên, cũng không tranh cãi làm gì, “Tô Mộc Nghiên, ngươi đã đắc ý lâu rồi, năm nay cũng đến lượt chúng ta đội 1 thôi.”
“Ký được một cuốn truyện vạn đặt mua thôi mà, nhìn bộ dạng đắc ý của ngươi kìa.” Tô Mộc Nghiên khinh thường lắc đầu.
“Ha ha, ít ra còn hơn một số người đến vạn đặt mua cũng không ký được, chỉ biết ăn mòn thành tích cũ.” Giọng điệu của Trần Dĩnh đầy mỉa mai.