"Cao Mệnh!" Tư Đồ An vẻ mặt hung hãn, gã đã âm mưu hai mươi năm, dùng máu của vô số điều tra viên mới cung dưỡng ra được một trái tim thế mà lại bị Cao Mệnh đã lấy mất.
Trong linh hồn gã càng ngày càng có nhiều máu, chấp niệm biến thành hận thù tràn ngập nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể thoát khỏi bóng tối.
"Hết thảy đều là mệnh, căn bản không ai có thể khống chế được? Cao Mệnh! Cao Mệnh!!!"
Tiếng gầm vang vọng trong bóng tối, dòng máu tụ vào tim Cao Mệnh, bóng tối rút vào vết thương rách nát của Tuyên Văn.
Nhưng Cao Mệnh vẫn cứ đang nằm trong hồ máu khô cạn, Tuyên Văn và Tư Đồ An cùng bức tượng đã biến mất với bóng tối.