Trở lại con đường vừa tới, Cao Mệnh ngồi xổm trên mặt đất, sau khi quen với việc dùng thị giác và thính giác để hiểu thế giới, giờ đây trong lòng hắn không khỏi cảm thấy sợ hãi, đây là bản chất của con người.
"Chủ nhân của bàn tay đó không trực tiếp gi.ết mình, có lẽ y cần mình làm gì đó."
Không bỏ cuộc, Cao Mệnh nhặt một nắm bùn trên mặt đất, chà xát rồi đặt dưới mũi.
Hắn ngửi thấy mùi đất trong lành sau cơn mưa, khi ngửi thấy mùi đó, ngón tay hắn chạm vào một ngọn cỏ.
“Bên trong hầm đen ẩn dưới lòng đất, đầy bùn đất, bùn ở đây không nên có mùi như thế này.”