Rất nhiều người luôn nhìn chằm chằm vào vực sâu nhưng chỉ có Cao Mệnh mới nhìn thấy vực sâu như một tấm gương.
Trương Đỉnh ở phía trên siêu thị, cũng đang im lặng quan sát Cao Mệnh, anh nhìn thấy thứ gì đó ở Cao Mệnh mà mười năm qua anh chưa từng thấy.
Bạch Kiêu lúc này cũng lo lắng cho Cao Mệnh, từ góc độ của một người ngoài cuộc, anh ta có thể nhìn bao quát hơn, tất cả ác quỷ oán hận dưới lòng đất đều đang tụ tập về phía Cao Mệnh, nếu vừa rồi anh ta nhảy xuống, có lẽ bây giờ đã bị xé xác từng mảnh.
Trong siêu thị im lặng như tờ, cửa phòng điều khiển bị nhẹ nhàng đẩy ra, Chúc Miểu Miểu và người đàn ông đeo kính thò đầu ra ngoài, bọn họ không thấy Cao Mệnh, chỉ có Bạch Kiêu.
"Đội trưởng..." Hai người tựa hồ đã tìm được trụ cột, trực tiếp chạy ra ngoài, không thèm nghe Cao Mệnh nói.