Cậu ta không thể tin vào mắt mình, chỉ trong vài giây, một sinh mệnh đã biến mất trước mắt mình.
Hít thở không thông, Đỗ Bạch cảm thấy trong phòng học này tràn đầy một cảm giác ngột ngạt mãnh liệt, cậu ta không biết trong số học sinh còn lại có bao nhiêu quái vật và kẻ điên, cũng không biết khi nào mới đến lượt mình.
Đỗ Bạch dùng sức vặn vẹo quần, cậu ta không muốn ở lại đây một chút nào nữa nhưng đến muộn về sớm cũng sẽ vi phạm quy tắc, cho nên cậu ta chỉ có thể nhịn.
Sắc mặt dần tái nhợt, cậu ta mím môi, hy vọng duy nhất của Đỗ Bạch bây giờ chính là Cao Mệnh.
Nhìn sang bên cạnh, Cao Mệnh vẫn đang học phương trình đường cô-nic.