"Cậu nghĩ mình là ai? Muốn tôi nghe lời cậu chắc?" Vương Kiệt nói mà không thèm xem lịch học: "Tôi vẫn còn sống và khỏe mạnh, làm sao có thể ch.ết từ mười năm trước? Tôi nghi ngờ tất cả những chuyện này là do cậu và Trác Quân cùng hợp tác tạo ra!”
"Vương Kiệt, khi còn đi học, cậu lợi dụng thế lực của gia đình, hành động độc lập, ức hiếp người khác khắp nơi, chúng tôi chỉ nhẫn nhịn bỏ qua, hiện tại đây là vấn đề sinh tử của mỗi người!" Viên Huy kiên quyết nói: “Tôi đã nói với các phòng ký túc xá khác rồi. Chúng tôi đã thống nhất sáng mai sẽ cùng nhau lên lớp, nếu cậu không đi thì chúng tôi sẽ hộ tống cậu đến đó.”
“Thử xem?” Vương Kiệt dựa vào tường, bắt chéo chân.
“Chuyện ngày mai để ngày mai bàn, để xem chúng ta có thể sống sót qua đêm nay không đã.” Cao Mệnh leo lên giường, chấm dứt cuộc cãi vã vô nghĩa.
Khi màn đêm buông xuống, trong trường ngày càng ít ánh đèn, những khu vực bị bóng tối bao phủ trở nên mờ ảo, dưới cơn mưa lớn, những cái bóng không ngừng bong ra khỏi các bức tường bên ngoài của các tòa nhà, giống như một dòng nước đen chảy qua trường học.