Những sợi tơ máu quấn vào nhau, tạo thành một mô hình sống động như thật, đầu tiên là bản thân Cát Triết, sau đó là giáo viên sức khỏe đằng sau Cát Triết.
Khi tơ máu khắc họa hình dáng của cô giáo, cơ thể cô ta tỏa ra mùi thối nồng nặc, tứ chi dường như muốn tách rời.
Khi người trong gương hạ ngón tay xuống, tơ máu trở nên phức tạp hơn, từng hình bóng chồng lên hình mẫu của giáo viên sức khỏe, toàn bộ ý chí và tâm hồn cấu thành nên cô to dường như bị rút ra hết.
Mỗi khi Cát Triết vẽ một hình, cơ thể của giáo viên sức khỏe lại trở nên ch.ết chóc và bốc mùi hơn, Cát Triết trong gương dần trở nên phấn khích, như thể cậu ta đã phát hiện ra một món đồ chơi thú vị.
Những ngón tay cậu ta bay lượn, giống như đang chơi một bản nhạc du dương trên con đường tối tăm, đôi mắt đầy tơ máu, cậu ta đang điên cuồng cắn xé con búp bê xinh đẹp.