Thảm họa phản chiếu trong gương đã vượt quá giới hạn, không chỉ bề mặt gương mà cả bức tường cũng sắp sụp đổ, Hạ Dương điên cuồng cuối cùng cũng lấy lại được ý thức, ngừng vẽ vì biết mình không thể vẽ được một Cao Mệnh đích thực.
Cựu giáo viên mỹ thuật cũng đã từng muốn vẽ linh hồn của Cao Mệnh nhưng số lượng quá nhiều, bây giờ Hạ Dương cũng gặp phải vấn đề tương tự, càng vẽ tới thì càng chìm sâu.
Các vết nứt trong phòng học không ngừng mở rộng, Hạ Dương vẽ đến cực hạn, thêm một nét nữa, tấm gương như một tấm vải sơn dầu sẽ vỡ tan.
“Ta giỏi nhất là vẽ người nhưng không ngờ có một ngày ta lại gặp được một linh hồn mà mình không vẽ được.” Sự xuất hiện của phòng tra tấn đã “giúp” Hạ Dương lấy lại ý thức, lau máu từ đầu ngón tay vươn tới Cao Mệnh: "Ngươi hẳn là không muốn ta vĩnh viễn biến mất đâu."
"Người bị giam cầm trong trái tim ta sẽ luôn tồn tại nhưng lúc đó có lẽ anh sẽ ước gì mình có thể biến mất."