Câu hỏi đột ngột của hắn khiến Cao Vân quên mất những gì định nói tiếp theo.
"Thế giới này nên như thế nào? Con đường mà vận mệnh an bài cho chúng ta thật sự là con đường duy nhất sao?" Cao Mệnh tiến lên, dùng hai tay nắm lấy vai Cao Vân: "Tớ sẽ cố gắng thay đổi hiện trạng nhưng không phải theo một cách định trước.”
Cảm nhận từ đầu ngón tay của Cao Mệnh rất kỳ lạ, cơ thể của Cao Vân giống như một bức tượng sáp tan chảy trong môi trường nhiệt độ cao. Màu sắc toàn thân cậu ta đến từ tấm thẻ học sinh kia.
"Không ngờ cậu lại có ý nghĩ như vậy." Cao Vân lắc đầu: "Các cậu cũng đã trở thành quái vật, các cậu đều đã trở thành quái vật ô nhiễm hiện thực!"
"Không ai muốn trở thành quái vật. Chỉ vì không thể thay đổi nên chúng tớ buộc phải trở thành quái vật." Cao Mệnh muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra trên xe buýt mười năm trước nhưng cơ thể của Cao Vân bắt đầu tan chảy nhanh hơn.