"Đóng vai cái gì cơ?" Là một nhà thiết kế game, Ngụy Đại Hữu biết rất rõ về NPC nhưng anh ta không chắc những gì Cao Mệnh nói có phải là điều anh ta nghĩ hay không.
“Game Kinh dị không thể chỉ có ma quỷ và nỗi kinh hoàng mà còn phải có những người đồng đội cản trở, những người dẫn đường, những người dân vô tội và những nhân vật hỗ trợ kết nối cốt truyện. Tôi sẽ cung cấp cho mọi người những danh tính mới để mọi người có thể chơi thỏa thích trong game kinh dị do tôi thiết kế." Giọng nói của Cao Mệnh truyền đến tai mọi người một cách rõ ràng.
"Cậu định biến truyện kinh dị thành hiện thực à? Cậu định đích thân thực hiện ý tưởng game mình thiết kế trong thực tế???" Ngụy Đại Hữu đã nhìn thấy những kế hoạch game do Cao Mệnh thiết kế, bởi vì chúng quá đáng sợ, chỉ cần kể ra một số cốt truyện đã đủ khủng bố rồi chứ đừng nói đến việc thực sự xảy ra xung quanh mình: “Những người khác đều cố gắng thực hiện giấc mơ của mình, còn cậu lại đi biến giấc mơ thành thực tế!"
"Có gì khác biệt sao? Hơn nữa, dù sao thì chúng cũng sẽ xảy ra. Tôi chỉ thêm một số nét nghệ thuật vào thôi." Cao Mệnh giải thích với mọi người một cách đơn giản nhất có thể rằng ngay cả khi hắn không làm gì thì thảm họa cũng sẽ xảy ra. Ngược lại, sự can thiệp của hắn sẽ cho phép nhiều người sống sót hơn và sàng lọc những người chơi có nhiều tiềm năng hơn.
"Vậy... em có thể trở thành người chơi được không?" Trương Phấn Đấu đang ôm cặp sách rách nát đột nhiên giơ tay lên. Cập bé mập này học lực không tốt lại chỉ muốn chơi game.