“Xem ra Tư Đồ An thực sự cũng không xấu xa lắm nhỉ.” Trong phòng đột nhiên vang lên một giọng đàn ông.
"Ai đang nói!" Phù Thiện nhấc con lên nhìn chung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào bức chân dung của vợ chồng anh ta: "Tư Đồ An? Ông đang trốn trong ảnh!"
"Ta không phải Tư Đồ An, tên ta là Hạ Dương, một tên khốn nạn tên là Cao Mệnh mời ta tới đây, đương nhiên Tư Đồ An cũng ở trong lòng hắn." Phù Thiện trong tranh nheo mắt cười vô hại.
“Ch.ết đi!” Phù Thiện buông tay ra, đứa bé từ trên không trung rơi xuống, nhất thời, đủ màu sắc như vô số cánh hoa bay ra khỏi bức ảnh, tạo thành một bàn tay đỡ lấy đứa bé.
“Cứu một, gi.ết một, ngươi hẳn là sẽ biết ơn sự lựa chọn của ta.” Màu sắc trong tranh như những con nhện đầy màu sắc bò lên người Phù Thiện, chui vào cơ thể anh ta.