"Cá nhân tớ không quá tin về sự tồn tại của ma quỷ và những thứ tương tự." Nhìn thấy khuôn mặt tái mét của Túc Mặc, Hùng ca an ủi cậu vài câu: "Những video trên Internet chỉ tồn tại trong vài phút rồi biến mất nhưng chúng càng bị che giấu lại càng khiến tớ tò mò.”
“Tai họa không hẳn là chuyện xấu.” Lão Đạo có đầu óc linh hoạt nhưng tính cách lại có chút cực đoan: “Ở Hãn Hải quan trọng nhất là không bao giờ thiếu người, muốn tìm được một công việc rất khó. Một khi tốt nghiệp, chúng ta ngang với thất nghiệp. Thay vì tiếp tục không biết phải làm gì, chi bằng làm liều thử một phen!”
Đặt chiếc nhẫn vàng lớn lên bàn, Lão Đạo đã được hưởng lợi từ những sự kiện dị thường: “Tớ đã đọc rất nhiều tiểu thuyết về mạt thế. Khi còn học cấp 3, mỗi ngày tớ đều mơ về cách sống sót trong mạt thế. Ngoài thuốc men, vũ khí và thực phẩm thì những người đồng đội hoàn toàn đáng tin cậy cũng rất quan trọng, vì vậy tớ sẽ nói hết kế hoạch của mình với các cậu."
Lão Đạo vẫn sẽ làm việc này bất kể Túc Mặc có tham gia hay không. Cậu ta đến tìm đây chỉ vì Túc Mặc là người anh em tốt của mình nên mới muốn mời Túc Mặc gia nhập cùng.
"Có lẽ các cậu đều đã xem đoạn video trăn trối của chủ tịch hiệp hội từ thiện Hãn Hải tối qua. Cục trưởng Tư Đồ An đã liều mạng tiết lộ thông tin cho chúng ta. Chúng ta nhất định phải nắm bắt cơ hội này." Ánh mắt Lý Đinh tương đối đơn thuần, không có âm mưu gì cả. Thế giới trong mắt cậu ta phân cực rất rõ ràng, đen là đen, trắng là trắng.