"Thư Bạch, vừa rồi sao cậu phát hiện được cửa chính không an toàn?" Túc Mặc rất tò mò.
“Bố mẹ tớ ly hôn sớm, từ nhỏ tôi đã rất nhạy cảm. Vào đêm rằm tháng 7 năm nay, tớ bị sốt cao, tim cảm thấy ngột ngạt và đau đớn, không nói nên lời. Cảm giác như có một tảng đá lớn đè lên mình, đêm đó tớ suýt ch.ết trong khách sạn nhưng sau khi sống sót, tớ phát hiện ra mình có trực giác đặc biệt về nguy hiểm.” Lão Đạo không giấu giếm gì với những người anh em: “Chỉ cần nhịp tim tăng nhanh không rõ nguyên nhân, tức là nguy hiểm sắp xảy ra, đây là một loại giác quan thứ sáu, nó có thể cảm nhận được nguy hiểm trước cả não của tớ.”
"Tớ hiểu, nhưng tại sao cậu lại ở khách sạn trong rằm tháng 7?" Hùng ca bình tĩnh lại. Cậu ta là người lớn tuổi nhất trong phòng ký túc xá và cảm thấy mình nên là người kiểm soát tình hình.
"Đừng chú ý đến địa điểm. Tóm lại, hiện tại chúng ta nên cố gắng sống bình thường nhất có thể. Ban ngày, quỷ sẽ giả làm người sống. Chúng ta chỉ cần tuân thủ quy tắc là có thể sống sót rời đi." Lão Đạo mở điện thoại di động, trong đó có nhiều thông tin về quy tắc bệnh viện mà cậu ta đã thu thập được từ khắp mọi nơi: "Ghi nhớ những điều này và tuyệt đối đừng mắc phải."
Sau khi gửi quy tắc vào nhóm chat, Lão Đạo nhận thấy internet vẫn có thể sử dụng bình thường, liền nảy ra một ý tưởng khác: “Chúng ta không có lợi thế về số lượng, nên vấn đề chuyên môn nên hãy để cho những người có chuyên môn làm.”