“Trừ việc yêu đương, trò chơi tôi đưa cho em sẽ vô cùng thực tế.” Tuyên Văn dùng một tay nâng cậu bé lên, xem ra cô chỉ có thể đợi để nó tự mình cởi bỏ cái nón đó ra vào một ngày nào đó.
"Thả ta ra!" Thiếu niên muốn giãy dụa nhưng Tuyên Văn không thèm quan tâm, cô dùng ngón tay ấn lên vết thương của nó, giúp nó sắp xếp lại mạch máu và dây điện từng chút một.
Đứng giữa ba bệnh nhân bị dị hoá, Tuyên Văn cảm thấy mình như cá gặp nước, như thể cô đi làm cả tuần vất vả, cuối cùng cũng có thời gian vuốt ve con mèo cưng ở nhà vậy.
Túc Mặc nhìn mọi thứ trước mặt với vẻ mặt phức tạp, tay trái vẫn cầm đôi giày nữ, vừa rồi nhìn vào gương, chủ nhân đôi giày nữ đã lặng lẽ chạy đến phía sau cậu ta từ bao giờ, nhìn chằm chằm vào cổ cậu với ánh mắt đầy oán giận.
"Cô ấy thực sự có thể làm bác sĩ ở đây sao? Không, tay nghề của cô ấy có khi còn cao hơn các bác sĩ ở đây ấy chứ!"