"Tôi không biết tại sao di ảnh lại xuất hiện ở thế giới bóng tối nhưng tôi sẽ tìm ra sự thật."
Sau khi đấu tranh nội tâm kịch liệt, Tuyên Văn thu hồi con dao sắc bén: “Tôi có thể giúp anh trốn khỏi đây và đưa anh về nhà nhưng tôi cần anh hứa với tôi một điều.”
"Hứa?" Cao Mệnh nhớ tới mỗi lần rời khỏi đường hầm, hắn đều sẽ hứa với Tuyên Văn một điều nhưng hắn tựa hồ chưa bao giờ nhớ rõ đó là cái gì.
"Vì lý do nào đó, tôi đã nảy sinh một tình yêu không thể kiểm soát với anh, thật khó để tỉnh táo, thậm chí tôi luôn có thể cảm nhận được vị trí của anh dù đây không phải là ý định của tôi." Tuyên Văn cởi áo mưa ném cho Cao Mệnh : "Tình yêu méo mó này sẽ trở nên bền chặt hơn theo thời gian. Vì vậy tôi cần anh hứa rằng dù tôi có làm gì với anh, anh sẽ không bao giờ có cảm tình hay yêu tôi, hay lợi dụng tôi bằng chuyện này!"
"Đây là chuyện cô muốn tôi làm?"