"Anh đã cống hiến tất cả cho gia đình này nhưng vẫn chưa nhận được sự công nhận. Kỳ thật, việc anh phải làm bây giờ chính là rời khỏi môi trường này, thật sự sống cho chính mình." Cao Mệnh nghiêm túc nói: "Mẹ nuôi đã nuôi lớn anh mười năm, anh đã nuôi nấng gia đình này ba mươi năm, anh không nợ bất kỳ ai trong gia đình này cả, anh chỉ nợ chính mình thôi, anh chỉ có một cuộc đời, nên hãy làm những việc có ý nghĩa hơn."
“Tôi chưa từng đi học, vẫn còn sức khỏe nhưng chân thì què rồi, tôi không hiểu mấy việc người trẻ tuổi các cậu làm. Tôi cũng muốn làm những việc có ý nghĩa nhưng lại không có khả năng." Triệu Hỉ nhét di chúc vào trong túi: "Cậu không phải tôi, cho nên không thể hiểu được hoàn cảnh của tôi khó khăn đến mức nào."
“Nếu tôi nói với anh, tôi có thể nhìn thấy tương lai, tương lai một ngày anh sẽ trở thành anh hùng, cứu được rất nhiều người, trong đó có tôi, anh có tin không?” Cao Mệnh nhẹ nhàng chạm vào trái tim hắn, từng tia máu từ mắt xuyên qua tâm nhĩ.
"Tôi còn có thể làm anh hùng sao?" Triệu Hỉ cười khổ nói: "Đừng đùa nữa."
"Đó là sự thật. Thế giới đã khác trước đây. Chỉ cần một chút thay đổi, mỗi người đều có thể trở thành một sự tồn tại đặc biệt." Cao Mệnh là một nhà tư vấn tâm lý, hắn thường không kích thích bệnh nhân nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ thử các phương thức điều trị khác.