"Mấy người không sợ sao?" Ánh mắt Cao Mệnh cực kỳ bình tĩnh, hắn cho những người này một cơ hội, nếu như bọn họ nguyện ý đi theo Cao Mệnh, cùng nhau phản kháng thì mọi người đều có thể sống sót.
“Sợ hãi vô ích, trốn cũng vô dụng.” Vương Quý Sinh liếc mắt: “Quỷ do các người gọi đến, hai người đi trước đi!”
Triệu Hỉ cảm thấy mình đã làm hại Cao Mệnh, định mở miệng nói chyện nhưng Cao Mệnh xua tay, quay đầu nhìn về phía người nhà Triệu Hỉ: “Tôi thì chẳng sao nhưng Triệu Hỉ đã ở cùng các người lâu như vậy, cũng đã giúp đỡ các người rất nhiều. Các người không tin tôi cũng được nhưng cả Triệu Hỉ cũng không tin sao?”
Mấy người hàng xóm khác nói gì cũng coi như thôi nhưng mẹ nuôi của Triệu Hỉ và Lý Lệ cũng không lên tiếng, dường như họ đã đồng ý điều gì đó.
"Được, chúng tôi đi trước." Cao Mệnh vỗ vỗ vai Triệu Hỉ, hắn nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Triệu Hỉ, ác quỷ đã đến, những người được anh ta giúp đỡ không hề lựa chọn giúp đỡ anh ta.