Cao Mệnh nín thở không phát ra âm thanh nào, hắn đã ch.ết rất nhiều lần, đã quen với đau đớn.
"Xong chưa?" Bác sĩ Lộc lấy đi bức ảnh đen trắng của mình ra, hình như mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, kiên trì lau đi bức ảnh.
“Bởi vì là ban ngày, A Muội bị hạn chế rất nhiều, có thể cô ấy đã không hoàn thành hết mọi việc theo kế hoạch…” Người đàn ông có chút sợ hãi, khi thấy bác sĩ Lộc không trả lời, y nói nhanh hơn.
"Những đứa trẻ từ học viện tư thục Hãn Đức cũng đã được xử lý và gửi đến hầm chó ở khu Đông. Anh và Tư Đồ An tối nay có thể đến đó kiểm tra." Người đàn ông cầu xin: "Tôi đã làm tất cả những gì cậu nói, cậu có thể tha cho A Muội không? Nó vẫn còn trẻ."
“Anh có thể đi nhưng cô ấy thì không.” Bác sĩ Lộc mặt lạnh nói: “Mỗi bệnh nhân của tôi đều là bộ sưu tập của tôi.”