Cao Mệnh không rời đi, trong quá trình không ngừng chăm sóc lẫn nhau, hắn ngày càng quen thuộc với căn hầm đen, mọi thứ ở đây cũng bắt đầu trở nên chân thực hơn.
Thính giác và thị giác của hắn vẫn chưa hồi phục nhưng tinh thần hắn đã sáng hơn rất nhiều, cho dù không thể nghe hay nhìn thấy, hắn không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Mùi hôi thối quen thuộc càng ngày càng nồng, hai tay cô đã không thể nắm chặt được Cao Mệnh nữa, cô nằm trên giường không thể nhấc người lên khỏi mặt đất, mọi việc đều cần có Cao Mệnh.
Bất chấp tất cả, Cao Mệnh chỉ muốn cùng cô đi hết quãng đời cuối cùng, tuy nhiên, hắn dần phát hiện ra vị trí của nhiều đồ đạc trong chỗ ở đã bị thay đổi, những tấm chiếu trúc cũng bị đánh cắp.
Ngoài hắn và người phụ nữ bị bệnh nặng, trong hầm còn có những người khác.